Ba người sớm đã nghe qua nghệ nấu nướng của Giang Từ, tất nhiên là đại hỉ, đưa ra tất cả những thứ dầu muối trộm được cho nàng.
Giang Từ thuần thục chế biến món ăn, ba người nhìn không chớp mắt, không ngừng nuốt nước miếng.
Đưa gà bọc đất vào đống lửa, Giang Từ vỗ bùn đất trong tay, cười nói: "Được rồi, đợi khoảng nửa canh giờ nữa, mình đào ra là có thể ăn ngay."
Từ khi làm việc chung trong y trướng vài tháng nay , bốn người bọn họ đã tạo nên một mối quan hệ thân thiết.
Lúc này, bọn họ đang vui vẻ cùng nhau thực hiện "đại sự " là vụng trộm ăn gà nướng.
Một lát sau, Giang Từ phấn khích đến mức dứt khoát hát vài đoạn hí kịch cho ba người kia cùng nghe.
Gió thu đưa tới từng đợt hương quế thơm ngát, Giang Từ ở trong lòng tính toán thời gian một chút không khỏi giật mình sửng sốt.
Đợi đến khi lấy món thịt gà nướng ra khỏi đất, nàng lặng lẽ dùng lá cây Đại La bọc một phần gà lại, đặt ở sau lưng.
Cả bốn người ăn đến nỗi quên trời quên đất.
Đợi đến khi ăn xong, bọn họ lại lén lút trở về quân doanh.
Đang đi nửa đường, Giang Từ bất chợt cảm thấy đau bụng, nàng ôm bụng chạy về phía một khu rừng nhỏ một mình, còn Tiểu Thiên và các người khác tự quay trở lại y trại.
Vừa mới về đến quân doanh, bọn họ đã chạm trán với Bùi Diễm đang cùng với các tướng sĩ Trường Phong Vệ đi tuần tra.
Hắn ta nhìn Tiểu Thiên một lúc lâu, Tiểu Thanh bất an lấy hết can đảm để nhìn lại Tiểu Thiên, thì khóe miệng hắn hiện tại vẫn còn dính một chút thịt gà.
Ba người không còn cách nào khác phải thành thật khai báo cho Bùi Diễm .
Khi Bùi Diễm nghe đến món " gà ăn mày" không khỏi cảm thấy có chút vui mừng.
nhưng ngoài mặt vẫn bình thản hỏi: " Giang Thái Y đâu?"Tiểu Thiên đành chỉ về phía khu rừng nhỏ kia.
Xuyên qua khu rừng nhỏ kia, tiếp tục đi khoảng hơn một dặm về phía tây của quân doanh thì lại thấy có một sườn núi nhỏ hơn nữa.
Giang Từ từ trong bóng tối đi đến từ từ dừng lại dưới một cây thông.
Nàng kêu "meo meo" hai tiếng.
Một lát sau, từ trên cây cũng vang lên tiếng mèo kêu nhưng nghe rất miễn cưỡng, không tình nguyện mấy.
Giang Từ cười mỉm, leo lên nhánh cây lớn nhất.
Vệ Chiêu đang tựa lưng vào thân cây, khẽ xoay ngọc tiêu trong tay, đôi mắt híp lại nhìn nàng: "Nàng đến muộn."
Giang Từ cười nói: "Ta nhận phạt còn không được sao? Xem này, ta đã mang theo một thứ đến cho chàng đây."
Nói xong, nàng lấy từ trong ngực áo ra gói đồ ăn " gà ăn mày" lúc nãy đưa cho Vệ Chiêu."
Nàng lấy ở đâu vậy?""Ta và Tiểu Thiên bắt được trên đường đấy."
Vệ Chiêu xé một miếng thịt gà đưa vào miệng, trong mắt có dịu dàng.
Đợi hắn ăn xong, Giang Từ từ từ tựa lên vai hắn, nhìn ánh trăng trên bầu trời, nhẹ giọng nói: "Tiêu Vô Hà."
"Ừm."
"Ngươi có nhớ hôm nay là ngày gì không?"Vệ Chiêu tính toán một chút cũng thầm đoán được.
Im lặng một lúc lâu sau mới nói: "Lúc trước ai bảo nàng đi leo cây, ăn khổ như vậy cũng là đáng đời nàng."
Giang Từ ôn nhu nói: "Ta không hối hận."
Lại ngửa đầu nhìn hắn, nghiêm giọng nói: "Có điều, ta muốn ngươi phải bồi thường cho ta."
"Bồi thường như thế nào?" Vệ Chiêu cười hỏi.
Giang Từ suy nghĩ một chút, lên tiếng: " Chàng thổi cho ta nghe một bản nhạc đi."
"Chỉ đơn giản như vậy thôi sao?" Nghe nàng nói, Vệ Chiêu lại cảm thấy buồn cười, lại có chút đau lòng, cuối cùng đưa tay ôm lấy nàng.
Thân thể nho nhỏ của Giang Từ cuộn tròn trong ngực hắn, tựa như một con mèo nhỏ vừa dịu dàng lại vừa ngoan ngoãn, nhất thời khiến hắn động lòng, nhịn không được cúi đầu hôn môi nàng.
Trong hai tháng qua bọn họ ai nấy đều bận rộn, có rất ít cơ hội để gặp mặt nhau.
Đôi khi vô tình gặp nhau trong doanh trại cũng chỉ hướng nhau cười một tiếng; thỉnh thoảng thì hẹn đến một nơi kín đáo nào đó để hội họp, nói vài lời xong rồi lại vội vã trở về.
Đêm nay gió thổi hơi lạnh hơn mọi khi.
Gió thu thổi đưa hương thơm lá rừng mang đến đây khiến người ta không khỏi si mê, Giang Từ cũng ôm lấy cổ Vệ Chiêu.
Nụ hôn của hắn ấm áp như gió mùa xuân, hơi thở của nàng dần trở nên dồn dập, cảm giác như mình sắp tan chảy trong lòng hắn, không kìm được phát ra tiếng nức nở nhẹ nhàng.
Vệ Chiêu cũng cảm thấy hơi thở của mình dần trở nên không đều, vô cùng muốn ôm lấy hai tay của nàng như muốn làm điều gì đó nhưng lại không rõ phải làm gì.
Môi và răng của nàng có hương thơm khiến cả người hắn mê đắm như muốn nổ tung.
Khi nghe tiếng nức nở của nàng, trong đầu hắn bỗng nổ vang, đột ngột ôm chặt nàng lại, môi và lưỡi càng quấn lấy nhau, hơi thở dồn dập càng trở nên dồn dập hơn.
Giang Từ cảm thấy trời đất như quay cuồng, sớm đã không biết mình rõ mình ở đâu, chỉ là bên hông bị hắn siết chặt, không kìm được kêu lên một tiếng đau đớn.