Vệ Chiêu giật mình tỉnh táo lại, chậm rãi buông nàng ra.
Dưới ánh trăng, gò má nàng như bị nhuộm đỏ.
Trong lòng hắn không kìm được rung động, thầm cắn đầu lưỡi một cái, lúc này mới có đủ khí lực để lùi về phía sau một chút.
Đợi đến khi tim không còn đập mạnh nữa, Giang Từ mới ngồi xuống lại bên cạnh hắn.
Nàng tiến đến nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn, ngước mắt lên quan sát gương mặt hắn hiện đang gần sát bên cạnh nàng.
Mái tóc của hắn đen tuyền, hiện đang rủ xuống bên tai, làm nổi bật làn da trắng sáng như ngọc của hắn.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ánh trăng xuyên thấu qua ngọn cây chiếu vào trên người hắn, giống như một năm trước, lúc nàng gặp hắn trên cây cũng tuấn tú xuất trần như thế, Giang Từ không khỏi nhìn hắn đến có chút si mê.
Vệ Chiêu lấy lại bình tĩnh, khẽ thở dài, nói: "Để ta thổi một điệu nhạc cho nàng nghe."
"Được."
Giang Từ dừng một chút , lại nói: "Sau này, chàng nhất định cũng phải ngày ngày thổi cho ta nghe."
Ngọc Tiêu dừng lại trên môi hắn một chút, làm sao biết được sau này sẽ ra sao? Vệ Chiêu chậm rãi nhắm mắt lại, tiếng sáo uyển chuyển, vang đọng cả trong rừng cây ban đêm.
Tiếng sáo này có một giai điệu vui vẻ nhưng không hiểu sao giờ phút này người nghe lại cảm thấy có chút tang thương.
Giang Từ tựa vào ngực hắn, yên lặng lắng nghe.
Giờ phút này nàng chỉ mong thời gian như ngừng lại, cùng hắn nắm tay đến thiên hoang địa tận.
Gần đến Tết Trung Thu, vậy nên ánh trăng rất sáng, kéo cái bóng của Bùi Diễm trên đất như muốn to lớn hơn bình thường.
Hắn chắp tay đứng sau bụi cỏ cây dưới sườn núi, nhìn nàng từ từ chạy lên sườn đồi, sau đó xa xa nghe tiếng tiêu nhỏ vang lên, trong gió còn mơ hồ truyền đến tiếng cười của nàng.
Cho đến khi tiếng sáo từ từ chấm dứt, bóng dáng kia nắm lấy tay nàng dắt nàng xuống đồi núi, trong miệng nàng còn không ngừng ngâm nga một ca khúc du dương nào đó.
Bóng dáng hai người đã dần đi xa, không còn thấy rõ nữa thì hắn vẫn còn chưa rời đi.
Thời gian một năm tựa như dòng nước, mọi thứ đều đã trôi theo dòng chảy, chỉ có đá dưới dòng nước thì bị rêu phong phủ lên càng thêm đậm sắc.
Mắt thấy sắp đến quân doanh, Giang Từ dừng bước, nhìn về phía Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu chỉ cảm thấy dưới ánh trăng, toàn thân nàng không chỗ nào không dịu dàng, không khỏi nắm chặt tay nàng: "Muốn nói gì sao?"Giang Từ bước lên trước ngực của hắn, nhẹ giọng nói: "Ba ngày nữa, là Tết Trung Thu rồi."
Vệ Chiêu hiểu ý của nàng, cảm thấy đau lòng, bỗng nhiên ngửa đầu cười: "Được, năm nay, hai người chúng ta không có."
nhưng nói đến đây hắn lại không nói tiếp được nữa.
Trong lòng Giang Từ chua xót, theo lời của hắn nói tiếp : "Sau này, chúng ta chính là người thân của nhau, hàng năm đều phải ở chung một chỗ."
Vệ Chiêu nhìn trăng sáng trên trời, sau này, hắn thật sự có thể cùng với nàng bầu bạn, vượt qua hết một đêm trăng tròn tháng tám này sao?Vệ Chiêu vừa bước vào trướng, thấy rõ người trong trướng, không khỏi lạnh giọng nói: "Xảy ra chuyện gì vậy? Không phải đã bảo ngươi ở trong cung sao?"Dịch Ngũ toàn thân đầy bụi bẩn, tiến lại nói nhỏ: "Trang vương gia bảo tiểu nhân đưa một tin tức quan trọng, nói nhất định phải nói trực tiếp với chủ nhân, không thể truyền tin thông qua thư tín."
"Nói."
Dịch Ngũ đè thanh âm xuống mức thấp nhất: "Vương gia nói, Cao gia có một kho báu, trước đây được giấu tại thành Hà Tây .
Nhưng sau khi thành Hà Tây thất thủ lại không cánh mà bay.
Vương gia đã điều tra kỹ càng, trước khi Quốc cữu gia mất nước, còn chưa kịp vận chuyển số kho báu này ra khỏi thành.
Vương gia hoài nghi hiện tại chúng đã rơi vào tay Bùi Diễm."
Vệ Chiêu suy nghĩ một chút rồi cười lạnh một tiếng: "Hắn đoán không sai, nhưng đã chậm một bước.
Bùi Diễm đã sớm lấy nó dùng để mua chuộc lòng dân rồi."
"Đúng vậy, Vương gia cũng cho là như vậy.
Nhưng hôm nay ngài ấy đến đây bảo ta nói với ngài không phải là vì chuyện này."
"Nói."
Dịch Ngũ thanh âm càng thấp: "Lần trước chủ tử truyền tin cho vương gia, vương gia nói suy nghĩ không sai biệt lắm, nhưng hiện tại quân Hà Tây chỉ còn dư lại có hơn hai vạn người.
Vương gia đã phải sử dụng mọi biện pháp mới không để cho Hoàng tử phái họ ra tuyến đầu tử chiến, giữ bọn họ lại Triều Dương trang.
Mặc dù quân lương không thiếu, nhưng binh khí được phân phát cho lại là loại kém nhất."
Vệ Chiêu thản nhiên nói: "Ta cũng không có cách nào giúp hắn chuyện này được."
"Vương gia nói ngài ấy đã có cách, nhưng phải cần chủ nhân tìm cách vận chuyển số kho báu kia về cho ngài ấy."
"Ồ?""Vương gia nói, kho báu của Cao gia thực ra không chỉ có một , mà còn có một cái khác nữa."
Dịch Ngũ chậm rãi nói.
Khuôn mặt Vệ Chiêu dần hiện lên nét cười: "Chuyện này quả thật rất thú vị."