Trong lòng Đằng Thụy lại có một tầng lo lắng khác, nhưng với tình thế trước mắt, cũng chỉ có thể ép xuống suy nghĩ này.
Hiện tại hắn chỉ nghĩ chỉ mong đại cục sớm được định, nếu xảy ra bất trắc, ngày sau lại cứu vãn, ngược lại cũng chưa hẳn là không thể.
Dù sao cũng đã đi đến bước này, không có đường quay đầu nữa.
Hắn bụng đầy tâm sự, nhanh chóng ra khỏi lều lớn, bước lên quan ải, nhìn về phía Nam.
Bầu trời mênh mông với đám mây trắng bồng lẳng, màu xanh của bầu trời, nhìn quang cảnh này hắn cũng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đảo mắt một cái là đã đến Trung Thu, ánh trăng chiếu sáng khắp Mang Sơn, phản chiếu ánh vàng trên khắp doanh trướng.
Trên núi mùi hương hoa quế càng tỏa hương nhiều thêm vài phần so với ngày thường.
Những ngày này của đại quân Hoàn Quốc trôi qua rất yên bình.
Còn kỵ binh Trường Phong Vệ ngoài mặt thì yên bình nhưng bên trong vô cùng căng thẳng.
Hiện tại cả hai bên không tiếp tục giao chiến nữa.
Vì là dịp Tết Trung Thu, Bùi Diễm đã ra lệnh cho đầu bếp thêm một ít thức ăn cho binh sĩ và cả những thương binh trong y trướng, vì vậy mọi người ai cũng được nhận thêm một món gà hầm.
Đa phần các binh sĩ trong đội kỵ binh Trường Phong Vệ là đến từ Nam An và các khu vực Hương Châu, nên trong đêm trăng tròn này, họ không khỏi nhớ về hương quê mình.
Có người lại buồn vì huynh đệ đã chôn thân ở xứ lạ, vì thế bài hát dân gian quê hương lúc này được bọn họ ngâm nga ca hát rất nhiều.
Hôm nay, Giang Từ không cần phải trực đêm.
Nhìn thấy trăng sáng treo lơ lửng trên nền trời, nàng liền đi vào doanh trướng đầu tiên của quân doanh.
Bếp trù Khánh, một người có thân hình tròn trịa, trước kia trong một trận chiến đã bị một tảng đá lớn làm tổn thương chân trái, Giang Từ hàng ngày đều giúp hắn ta thoa và thay thuốc, vì vậy hai người có mối quan hệ rất tốt.
Khi thấy nàng bước vào, Khánh mập mạp nhếch miệng cười chọc nàng.
Giang Từ cũng không đáp trả lại hắn, chỉ mở nắp lồng hấp, đổ nước vào bên trong, lại lấy một vài thứ từ trong túi ra.
Khánh mập mạp tiến lại gần xem, nói: " Ngươi thật cẩn thận, còn đi hái hoa quế nữa."
Giang Từ vừa trò chuyện với hắn, vừa nhanh nhẹn chuẩn bị, hấp xong bánh hoa quế sau đó đưa một phần bánh cho Khánh mập mạp.
Phần còn lại, nàng gói cẩn thận bằng giấy dầu và cất vào ngực mình.
Bánh hoa quế vừa được lấy ra khỏi nồi vẫn còn rất nóng, nàng lại bỏ vào ngực nên hiện tại trước ngực nàng nóng rực như muốn phỏng.
Nàng nhanh chóng chạy đến trước doanh trướng của Vệ Chiêu, từ xa đã thấy bên trong lều tối đen, nàng chút sững sờ.
Khi tiến gần hơn, nàng thấy bên cạnh lều có vài viên đá hình thoi được xếp ngay ngắn.
Đó chính là ký hiệu mà hai người đã ước định trước: Hắn hiện tại có việc quan trọng, không thể đến chỗ hẹn được.
Thấy ký hiệu này, nàng không khỏi cảm thấy thất vọng.
Các bông hoa dưới ánh trăng vào ngày mùng năm tháng tám vô cùng đẹp mắt và lộng lẫy.
Giữa núi rừng, hoa quế, hoa cúc dại và hoa thu quỳ đua nhau nở rộ, mang theo hương thơm nồng nàn và bát ngát như muốn tan chảy mà thấm sâu vào lòng người.
Giang Từ đi dạo một vòng trên sườn núi, không thấy bóng dáng hắn, có chút thất vọng cùng mất mát.
Bánh hoa quế trong lòng nàng vẫn còn hơi ấm.
Nàng dạo bước giữa núi rừng, gió đêm thổi đến, chợt nghe thấy tiếng sáo vang vọng trong không khí.
Trong lòng nàng khẽ động, bước chân không kìm được càng nhanh hơn hướng về phía thanh âm kia.
Dọc theo con đường nhỏ giữa núi đi thêm khoảng nửa dặm nữa, thì tiếng sáo ngày càng trong trẻo hơn.
Giang Từ đi hết con đường nhỏ này, sau đó rẻ sang phải, từ xa đã nhìn thấy ở mảnh đất trống kia có hai bóng người.
Nàng vội vàng trốn sau một cây thông, đến khi nhìn kỹ lại thì thấy một người trong đó hình như là Bùi Diễm.
Nàng vội lặng lẽ lùi về sau mấy bước để trở về, nhưng lại bị Bùi Miểu phát hiện.
Hắn quay đầu quát lớn : "Ai?!" An Lộ bên cạnh cũng đã buông sáo trúc xuống, nhanh chóng lao tới đây.
Giang Từ vội nói: "Là ta!"Thân hình An Lộ chợt dừng lại, Bùi Diễm vội đến gần, ánh mắt sáng ngời, lộ ra một tia kinh hỉ, nhìn Giang Từ cười nói: "Sao ngươi lại tới đây?""À, ta không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút."
Bùi Diễm vẫy tay ra hiệu, An Lộ hiểu ý, nhanh chóng rời đi xuống núi.
Giang Từ nhìn hắn ta đi, hiện tại ở đây cũng chỉ còn có nàng và Bùi Diễm.
Ánh mắt của Bùi Diễm nhìn nàng có chút nóng làm nàng cảm thấy không yên trong lòng, nên đành cười nói: "Ta cũng không làm phiền Tướng gia ngắm trăng nữa, ta về trước đây."
Nói xong rồi quay lưng bước đi."
Tiểu Từ."
Giọng Bùi Diễm có chút trầm xuống.
Thấy Giang Từ dừng bước, hắn dừng lại một chút rồi nói: "Tối nay Tam Lang e là không về kịp."
Giang Từ vội vàng xoay người hỏi: "Hắn hiện đang ở đâu?""Đây là tuyệt mật , không thể tiết lộ được."
Bùi Diễm cười chua xót nói.