Giang Từ nghe xong định xoay người đi, thân hình Bùi Diễm chợt lóe lên, ngăn trước mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi ngắm trăng với ta một chút, ta sẽ nói cho ngươi biết Tam lang hiện đang ở đâu."
Giang Từ suy nghĩ một chút, cẩn thận nói: "Tướng gia nói thật sao?""Ta lừa ngươi làm gì?" Bùi Diễm khẽ mỉm cười nói.
Hắn ngồi trên tảng đá lớn dưới một cây cổ tùng, Giang Từ lặng lẽ đứng bên cạnh hắn.
Trong đêm trăng trên núi yên tĩnh như vậy, hai người dường như đều không muốn phá vỡ phần yên tĩnh này nên không ai nói chuyện cả mà chỉ nhìn về phía vầng trăng sáng chậm rãi nhô lên trên núi, trầm mặc trong một khoảng thời gian dài.
Đột nhiên, một cơn gió thu mạnh thổi qua, Bùi Diễm bình tĩnh lại , nói: "Ngồi xuống đi, đứng như vậy làm gì?"Giang Từ ngồi xuống bên cạnh hắn, Bùi Diễm bỗng nhiên bật cười thành tiếng.
Giang Từ trong nháy mắt cũng đã hiểu ra hắn cười cái gì.
Nhớ tới ngày đó tiệc mừng thọ ở tướng phủ, hắn, Vô Hà cùng nàng mỗi người đều có tâm tư của mình, hôm nay cũng là ngày lễ này, nhưng lại là một cảnh tượng khác.
Quả thật , hiện tại nàng không khỏi cảm khái thế sự vô thường, khó mà lường trước được, cũng không khỏi bật cười."
Tiều Từ."
"Ừm."
"Trước kia, Tết Trung Thu ngươi sẽ trải qua như thế nào?"Giang Từ bị một câu nói của hắn khiến nàng không khỏi đắm chìm trong hồi ức.
Nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên bầu trời, nhẹ nhàng nói: "Khi còn rất nhỏ, ta đã cùng sư phụ, sư thúc, dì nhỏ và sư tỷ cùng nhau ngắm trăng, xem sư phụ và sư thúc chơi cờ, nghe dì nhỏ hát.
Lúc đó mọi người đều tụ họp quây quần bên nhau; tuy nhiên, sau khi dì nhỏ qua đời, sư thúc thường xuyên đi ngao du khắp thiên hạ, trong nhà chỉ còn lại ta, sư phụ và sư tỷ tổ chức lễ tết; sau đó, sư phụ cũng không còn nữa, chỉ còn lại mình ta và sư tỷ.
Bây giờ, thậm chí cả sư tỷ cũng."
Bùi Diễm trong lòng cảm thấy có chút hối hận khi nhắc đến chuyện này, quay đầu nhìn nàng , hỏi: "Ngoài sư tỷ, ngươi có còn người thân nào khác hay không?""Còn có sư thúc."
"Chính là người đã từng dạy ngươi làm món " gà ăn mày" đó sao?""Đúng vậy.
Nhưng mà hiện tại ta cũng không biết người đang ở nơi nào.
Tất cả đều tại ta không tốt, ta đáng ra không nên rời nhà, để người cùng với sư tỷ đều ra ngoài tìm ta, làm cho đến bây giờ bọn ta cũng không biết người đang ở nơi nào."
Trong lòng Giang Từ dâng lên một chút hối hận, lời nói liền có chút thương cảm."
Ngươi trở về Đặng gia trang, sớm muộn gì thì nàng ấy cũng sẽ trở về gặp ngươi."
Giang Từ cúi đầu, không nói nữa, trôi qua một lát, quay đầu nói: "Tướng gia, ngài thì sao? Trước kia Tết Trung Thu ngài đã trải qua như thế nào? Ngài có đại cơ nghiệp, người thân cũng rất nhiều, nhất định là rất náo nhiệt."
Bùi Diễm sửng sốt thật lâu, mới chua xót nói: "Đúng vậy, hàng năm đều rất náo nhiệt."
Lúc vừa nãy hắn cũng vừa tưởng nhớ An Trừng, lại nghe bài ca dân gian của phủ An Nam mà các binh sĩ trong quân doanh hát lên, bây giờ lại nghĩ tới An Trừng và những người huynh đệ ở Trường Phong Vệ đã mất, đôi mắt sáng sủa của hắn không giấu nỗi có chút bi thương.
Giang Từ nghiêng đầu nhìn hắn, thấy rất rõ ràng cảm xúc này.
Nàng thở dài, nhẹ giọng nói: "Tướng gia, có một số việc, qua rồi đừng nghĩ đến nữa, An đại ca nhìn thấy bộ dáng của ngài như vậy, hắn cũng sẽ không vui đâu."
Bùi Diễm không ngờ nàng lại hiểu được lòng mình, gần như phản xạ mà quay đầu lại.
Giang Từ không còn nhìn hắn nữa, mà nhìn về phía ngọn núi dưới ánh trăng, từ từ nói: "Tướng gia, có một năm Trung thu kia, sư phụ đã nói với ta một câu như này: Ngài ấy nói, mặt trăng có lúc tròn, cũng sẽ có lúc khuyết, nhưng sau khi khuyết rồi thì nhất định sẽ lại tròn.
Giống như con người vậy, có lúc gặp nhau thì sẽ có lúc chia lìa, ngay cả những người thân yêu nhất, cũng không thể ở bên ta cả đời được."
"Người thân ?" Bùi Diễm , nhìn về phía ánh trăng kia, nói: "Tiểu Từ, rốt cuộc người thân là như thế nào?"Người thân? Giang Từ nhớ tới Vệ Chiêu, không kìm lòng được mà mỉm cười: "Ta cũng không biết nói như thế nào.
Nhưng theo ta thấy, người thân chính là lúc ngươi cô đơn nhất, hắn sẽ nói chuyện với ngươi.
Lúc ngươi lạnh, hắn sẽ làm ấm tay cho ngươi.
Lúc ngươi đau đớn, hắn hận không thể thay ngươi chịu mọi thống khổ đó.
Lúc ngươi vui vẻ, hắn còn vui vẻ hơn cả ngươi.
Lúc ngươi gặp nguy hiểm, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ rơi ngươi."
Bùi Diễm chưa từng nghe qua lời nói như vậy, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Hóa ra đây mới là cái gọi là người thân."