Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 428 - Chương 428: Hoa Triều Nguyệt Dạ (3)

Chương 428: Hoa triều nguyệt dạ (3)

Giang Từ bỗng nhiên nhớ tới buổi tiệc mừng thọ tại Tướng phủ năm trước.

Ngày đó nàng không hiểu, nhưng giờ khắc này như lại lĩnh ngộ được chuyện gì đó, trong lòng không khỏi thầm than một tiếng.

Mấy tháng trong quân doanh, nàng đối với Bùi Diễm cũng có vài phần kính trọng, nên hiện tại nàng không muốn nhìn thấy hắn như vậy, liền nghiêng đầu cười nói:"Đúng vậy, tướng gia, ngài và Ninh tướng quân chính là người thân của nhau.

Hai người giống như tay chân vậy, thật khiến người ta không khỏi hâm mộ."

Bùi Diễm bị lời này của nàng làm cho trong lòng thoải mái, cười nói: "Không sai, bọn họ đều là chân tay của ta, từ nhỏ đã đi theo ta, cùng ta vào sinh ra tử, giống như người thân nhất trên đời này của ta vậy.

Nói như thế, ta cũng có người thân nhất trên đời này."

"Cho nên Tướng gia, ngài hẳn là nên cao hứng mới đúng.

Ngài hiện tại không chỉ có nhiều huynh đệ như vậy, còn có nhiều bá tánh thật lòng yêu quý ngài.

Mỗi gia hộ của thành Hà Tây này đều khắc chế bài vị tướng gia và bài vị Trường Sinh cho tất cả các tướng sĩ trên chiến trường và kỵ sĩ của Trường Phong Vệ đấy ."

Nàng nhẹ nhàng khuyên bảo hắn, thanh âm trong trẻo như nước suối thanh mát, ánh mắt long lanh trong sáng như ánh sáng mùa thu.

Bùi Diễm nhất thời nghe đến ngây dại.

Dưới ánh trăng như thế, lời nàng nói lại thâm tình như vậy, khiến lòng hắn không khỏi dao động.

Hắn mang theo một tia hy vọng cuối cùng, dịu dàng gọi: "Tiểu Từ."

"Tướng gia."

Bùi Diễm có chút do dự, nhưng vẫn hỏi ra câu hỏi trong lòng hắn bấy lâu nay: " Lúc ngươi liều cả tính mạng để cảnh báo cho Tam lang biết, ngươi không sợ chết sao?"Giang Từ không nghĩ đến hắn lại đột nhiên hỏi về chuyện này, không khỏi có chút kinh ngạc hỏi hắn: " Tướng gia , sao ngài đột nhiên lại hỏi về vấn đề này?"Bùi Diễm chỉ cười mà không trả lời nàng.

Tuy nhiên, hắn đợi thật lâu mà vẫn không thấy nàng nói tiếp, đành phải mở miệng nói: " Ta nhớ lúc trước khi còn ở Tướng phủ ngươi rất sợ chết đi."

"Đương nhiên là sợ rồi."

Giang Từ cũng bật cười, nói: " Ai mà không sợ chết chứ?""Vậy sao ngươi còn lại."

"Khi đó ta tất nhiên cũng rất sợ."

Ký ức ngày hôm đó bỗng nhiên càng rõ ràng hơn trong trí nhớ Giang Từ.

Nàng phảng phất như thấy được thân ảnh Vệ Chiêu nhuộm đầy máu tươi tại bãi Lạc Phượng ngày hôm đó, im lặng thật lâu, mới nói tiếp: "Nhưng ta đã nghe trộm được những quan binh kia nói chuyện, bọn họ nói muốn huyết tẩy Sơn Hải Cốc.

Mà lúc đó tại Sơn Hải Cốc tất cả đều là người già, phụ nữ và trẻ nhỏ.

Bọn họ đều là những người không có khả năng kháng cự, cho nên…."

"Nhưng ngươi là bách tính của Hoa triều."

Giang Từ cười khẽ , nói: "Tướng gia, nhà ta lúc trước có nuôi một con chó vàng rất to.

Nó ỷ thân hình to lớn của mình để ức hiếp con chó nhỏ của nhà Nhị thẩm bên cạnh, còn cướp đồ ăn của Tiểu Hoa.

Ngài nghĩ, ta nên giúp con chó vàng của nhà ta cướp đồ ăn của Tiểu Hoa, hay là nên kéo nó về nhà để mà dạy dỗ đây?"Bùi Diễm nghe nàng nói chuyện thô tục, khẽ nhíu mày lại.

Nhưng sau đó lại cảm thấy mỗi câu nàng nói đều có lý, không thể phản bác lại được, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Con chó Tiểu Hoa kia không thể đánh thắng được con chó vàng nhà ngươi nên tất nhiên sẽ bị bắt nạt."

"Tướng gia sai rồi.

Con chó vàng nhà ta rồi cũng sẽ có lúc già yếu đi, còn Tiểu Hoa cũng sẽ có lúc trở nên to lớn, mạnh mẽ.

Nếu ta không để cho bọn chúng chung sống hòa thuận với nhau được, thì trong tương lai kẻ chịu thiệt nhất vẫn là con chó vàng của ta."

Giang Từ càng nói, nụ cười nàng càng rực rỡ hơn.

Bùi Diễm lắc đầu, thở dài nói: " Trăng có lúc tròn thì cũng sẽ có lúc khuyết, trăng có lúc đầy thì cũng sẽ có lúc vơi đi."

Giang Từ nói tiếp: " Vật có lúc mạnh tất sẽ có lúc yếu, có được rồi sẽ mất đi, đây chính là quy luật tự nhiên của thiên địa này, chúng ta không thể tránh khỏi."

Hai người nhìn nhau đồng thời cùng cười lên.

Bùi Diễm không thở dài, nói: "Chỉ mình ngươi mới rút ra được kết luận này từ hai con chó.

Ta cũng đoán , ở Hoa triều có lẽ chỉ có một mình ngươi mới làm được việc như vậy."

Trong lòng hắn hiện còn có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại cảm thấy khó có thể mở miệng để hỏi nàng được.

Trong khi hắn còn đang do dự, Giang Từ đã không kiềm chế được, hỏi: "Tướng gia, rốt cuộc hắn đi nơi nào?"Nghe trong giọng nói vô vàn lo lắng của nàng, Bùi Diễm trong lòng cảm thấy có một trận chua xót, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Từ .

Giang Từ bị hắn nhìn như vậy cũng cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng không lâu sau đó hắn đã mở miệng nói: "Tiểu Từ, ngươi có biết thân phận thật sự của Tam Lang hay không?"Giang Từ không biết hắn hỏi lời này là ý gì, liền khẽ gật đầu.

Bùi Diễm cân nhắc một chút, tiếp tục hỏi: " Ý ta là, ngươi có biết thân phận thật sự của hắn tại Hoa triều hay không?"

Bình Luận (0)
Comment