Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 431 - Chương 431: Cùng Nhau Chia Sẻ Khó Khăn (3)

Chương 431: Cùng nhau chia sẻ khó khăn (3)

Vệ Chiêu vào trướng, Thôi Lượng tức thì cáo từ.

Vệ Chiêu thấy ván cờ này còn chưa đánh xong, bèn ngồi xuống đối diện Bùi Diễm.

Bùi Diễm cười nói: "Tam Lang, trời hôm nay thật đẹp, sao chúng ta không ra ngoài dạo chơi một lúc?""Tướng gia, mời."

Vệ Chiêu ném quân cờ sang một bên, đứng dậy nhanh chóng đi ra ngoài.

Hai người cùng nhau dạo bước, trò chuyện vui vẻ như những bằng hữu lâu năm.

Khi đến gần chân núi ở phía Tây quân doanh, Bùi Diễm ra lệnh cho các hộ vệ Trường Phong Vệ rút lui, và sau đó, cả hai nhanh chóng leo lên trên đỉnh núi.

q.

Trên đỉnh núi, bầu trời xanh biếc với những đám mây trắng bồng lảnh và mùi thơm của cỏ cây khắp nơi.

Họ ngẩng đầu lên nhìn, cả hai giống như chìm đắm trong sắc đẹp đầy trời thu này.

Sau một khoảng im lặng, Vệ Chiêu đột nhiên cười, nói: "Tướng gia có chuyện gì cứ nói thẳng."

Bùi Diễm nói: "Xem ra Tam Lang còn chưa nhận được tin tức."

Nói xong hắn lấy ra mật hàm từ trong tay áo đưa cho Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu tiếp nhận nhìn kỹ, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt dần lạnh dần, khép lại mật hàm lại, thật lâu cũng không nói gì."

Tam Lang, chúng ta mấy lần hợp tác đều cực kỳ vui vẻ.

Chỉ là trước kia, ta đắc tội đã không ít lần đắc tội với Tam Lang, hôm nay Bùi Diễm thành tâm xin lỗi ngài."

Bùi Diễm lui lại hai bước, cúi đầu thật sâu để tỏ lòng áy náy của hắn.

Vệ Chiêu đỡ hắn đứng dậy.

Bùi Diễm quay lại nhìn về phía lằn ranh biên cảnh, thở dài nói: "Trước đây, ta chỉ xem Tam Lang như một đối thủ trong cuộc đời này, nhưng trong nửa năm gần đây, lại cùng Tam Lang kề vai chiến đấu, đồng sinh cộng tử, thật lòng này mà nói, từ lâu ta đã xem Tam Lang như bằng hữu lâu năm của ta."

Vệ Chiêu trầm mặc một lúc rồi nói: " Tướng gia không cần phải nói nhưng lời khách sáo như vậy."

Bùi Diễm cười to, nói: "Nhưng đó cũng là lời thật lòng của ta."

Vệ Chiêu trong lòng kích động, nhưng trên mặt vẫn thản nhiên, nói: "Ta hiểu ý tứ của tướng gia, chỉ là sự tình lần này vô cùng trọng đại, nó liên quan đến an nguy của toàn bộ tộc nhân ta.

Ta cần phải suy nghĩ cẩn thận ."

"Tam Lang, lần này Bùi Diễm ta mời ngài tương trợ, xác thực là thành tâm vì bộ tộc Nguyệt Lạc của ngài mà suy nghĩ.

Trước mắt Ninh Bình Vương đã dẫn quân vây quanh Trường Nhạc, chỉ sợ ngay sau đó sẽ khai chiến với Nguyệt Lạc.

Lấy tính tình hung tàn cùng với mối hận cũ với Nguyệt Lạc, tộc nhân của ngài chỉ sợ phải đối mặt một trận huyết tinh tàn khốc."

."

Mặc khác, lần này Ninh Bình Vương dẫn quân tấn công Nguyệt Lạc, không đơn giản giống như những lần tiến công trước kia chỉ là bắt người cướp đoạt tài sản , mà lần này hắn muốn triệt để chiếm đoạt được Nguyệt Lạc, biến Nguyệt Lạc thành lãnh thổ quốc gia Hoàn Quốc.

Tiếp theo kế hoạch đó chính là thông qua Nguyệt Lạc xuôi Nam đánh Hoa triều ta, ý đồ thôn tính cả Đại Triều này.

Đến lúc đó thiên hạ đều sẽ bị giẫm đạp dưới móng vuốt sắt của người Hoàn Quốc, Nguyệt Lạc cũng sẽ không còn hy vọng để khai quốc nữa.

Nguy hiểm hơn chính là mối họa diệt tộc…."

"Tướng gia không cần nhiều lời nữa."

Vệ Chiêu lạnh lùng nói: "Chờ ta nhận được tin tức, ta sẽ cho tướng gia một câu trả lời thuyết phục."

"Vậy ta sẽ kiên nhẫn chờ Tam Lang thêm mấy ngày nữa."

Bùi Diễm sắc mặt có chút nghiêm nghị: "Ta cũng biết việc nhờ Tam Lang xuất binh tương trợ này là sự tình trọng đại.

Ta chỉ là muốn nói cho Tam Lang biết, Nguyệt Lạc nếu muốn tự lập khai quốc, thì đa phần những văn võ bá quan trong triều sẽ không đồng ý.

Nếu không có lý do thích hợp thì sợ là rất khó mà ngăn cản được cơn sóng phẫn nộ này, và quan trọng hơn hết, chúng ta không biết được tương lai có xảy ra biến cố nào hay không."

Vệ Chiêu không đáp, Bùi Diễm lại tiếp tục: "Bây giờ, tình hình đã vượt xa so với kế hoạch ban đầu của ta và ngài.

Tôi cũng không ngờ được Hoàn Quân lại hung tàn đến như vậy.

Nhưng đã đi đến bước đường này, Tam Lang, chúng ta phải dốc hết toàn lực, liều mạng đánh cược một lần, nếu không, nguy cơ diệt tộc, mối họa mất nước là điều không thể tránh khỏi."

."

Địa hình của Nguyệt Lạc vô cùng hiểm trở, nếu chúng ta quyết định tử thủ, Hoàn Quân cũng không chắc chắn có thể chiếm được.

Nhưng nếu ta đáp ứng yêu cầu của Tướng gia, tùy tiện xuất quân cùng ngài hợp tác giao chiến với Vũ Văn Cảnh Luân, đó chính là công khai xé rách mặt với Hoàn quốc.

Nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại, Nguyệt Lạc sẽ rơi hoàn cảnh vạn kiếp bất phục."

Lời nói của Vệ Chiêu đầy trầm tĩnh và băng lãnh.

Bùi Diễm khóe miệng giương lên, chậm rãi nói: "Chỉ sợ Tam Lang muốn thủ, nhưng Ninh Bình Vương sẽ không để cho ngài được như ý nguyện!" Hắn lời nói nhẹ nhàng, nhưng khi nói đến ba chữ "Ninh Bình Vương" thì hơi nhấn mạnh thêm một chút.

Vệ Chiêu nhíu chặt mày, phất nhẹ tay áo, xoay người, nói : "Tướng gia an tâm, trong thời gian ngắn, ta nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời chắc chắn."

Bình Luận (0)
Comment