Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 432 - Chương 432: Thu Lộ Nguy Thành (1)

Chương 432: Thu lộ nguy thành (1)

"Tam Lang."

Bùi Diễm thấy Vệ Chiêu dừng bước, thản nhiên nói: "Tam Lang nếu có yêu cầu, cứ nói với ta."

Vệ Chiêu mỉm cười, bóng trắng nhanh chóng biến mất, trong gió truyền tới giọng nói của hắn: "Tướng gia đừng khách khí như vậy, Vệ Chiêu quả thật không gánh nổi tâm tình này của ngài."

Đêm khuya , gió thổi lạnh lẽo, đầu bếp Trường Phong Vệ Khánh mập mạp đem tất cả trong bếp thu thập thỏa đáng, lại nhìn một chút đám bếp lò nằm ở góc Tây, ngáp một cái, rồi nhanh chóng đi nghỉ ngơi.

Một bóng đen lặng yên không một tiếng động đi tới, đưa tay vào trong cái bếp lò lớn đầu tiên ở bên trái.

Tro trong lò vẫn còn hơi ấm, hắn cẩn thận lấy ra một cái hộp sắt nhỏ từ trong tro xám, sau khi xem xét đã đúng cái hắn mong muốn, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Giang Từ đang ở trong trướng Thôi Lượng, thỉnh giáo hắn phương pháp trị liệu tâm bệnh.

Chợt nghe ngoài trướng truyền đến tiếng bước chân quen thuộc, trong lòng nàng khẽ động, vén rèm trường nhìn ra , nhìn xung quanh, thấy hộ vệ Trường Phong Vệ hiện đang đứng khá xa, nhẹ giọng nói: "Sao chàng lại đến đây?"Vệ Chiêu nhìn sâu vào mắt nàng, mỉm cười nói: "Ta đến tìm Tử Minh."

Hai gò má Giang Từ đỏ lên.

Thôi Lượng bên trong trướng, nghe tiếng động bên ngoài liền bước ra, nói: "Vệ đại nhân."

"Đêm nay ánh trăng thật đẹp, ta muốn mời Tử Minh cùng lên núi ngắm trăng với ta, không biết Tử Minh có nguyện lòng đi cùng với Vệ Chiêu này không?" Vệ Chiêu híp mắt nhìn Thôi Lượng, thản nhiên nói.

Thôi Lượng suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu, nói: "Vệ đại nhân đã mời, tất nhiên ta sẽ đồng ý."

Giang Từ nhanh chóng đuổi theo bọn họ.

Vệ Chiêu và Thôi Lượng đồng thời quay đầu lại nhìn nàng : "Ngươi nghỉ ngơi sớm đi."

Giang Từ thấy hai người như vậy không nhịn được cười: "Vậy được, hai vị cứ tận tình mà đi thưởng trăng đi."

Nói xong nàng cũng xoay người rời đi.

Vệ Chiêu nhìn nàng , cười khẽ một tiếng: "Tử Minh, mời."

Mắt thấy Trường Phong Vệ định đuổi theo bọn hắn, Vệ Chiêu quay người cười lạnh.

Trường Phong Vệ cũng biết thân thủ của hắn , cũng không sợ Thôi Lượng sẽ gặp nguy hiểm, nên cũng không đi theo.

Trời thu, đêm thanh vắng, ánh trăng như nước, trên núi thỉnh thoảng vang lên tiếng lá rụng.

Hai người chậm rãi đi tới, không bao lâu đã leo lên đỉnh núi.

Đứng trên đỉnh núi nhìn về hướng Quan Nam Bắc, ánh đèn lung linh từ quân doanh truyền đến, Thôi Lượng không khỏi thở dài một tiếng.

Vệ Chiêu liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói : "Vì sao Tử Minh lại thở dài như vậy?"Thôi Lượng quay đầu nhìn hắn một chút, lại nhìn về phía bầu trời đen bao la dưới ánh trăng kia, nói: "Năm đó , trong 'Cuộc náo loạn của bảy chư hầu', có một bài dân ca được dân chúng truyền tụng rộng rãi.

, không biết Vệ đại nhân đã từng nghe qua chưa?"Thôi Lượng cũng không đợi hắn trả lời, bắt đầu ngâm bài dân gian kia."

Vạn Lý Thương Nguyên, đường có đói khát.

Sài hổ khắp nơi, mệt có xương trắng.

Không thấy họ hàng, ruột gan đứt từng khúc,Mắt đầy răng nanh, ăn hết thịt thối.

Bệ Ngạn, Hoàng Tuyền mênh mông,Đại phu quân hề, có thể thấy ta lo lắng;Đại phu quân hề, có thể thấy được khổ của ta!"Trong đêm thu với gió lạnh, Vệ Chiêu lắng nghe mà không nói gì, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Đáng tiếc là trong cả hai nước Hoa và Hoàn, dù triều đình đầy quan văn võ lược, thì cũng không thể tìm ra được một người quân tử hảo cầu được như Tử Minh!"Thôi Lượng nhìn Vệ Chiêu, thấy ánh mắt lạnh lẽo thấu xương của hắn, trong lòng không khỏi thầm than, nhưng cuối cùng bình tĩnh nói: "Tiêu giáo chủ."

Vệ Chiêu lui về phía sau một bước, cung kính hành lễ với hắn: " Xin Tử Minh chỉ giáo."

Thôi Lượng vội vàng đỡ hắn dậy, nói: "Tiêu giáo chủ nhất định là không muốn nhìn thấy tộc nhân của mình phải lâm vào trong khói lửa chiến tranh.

Nhưng với tình hình hiện tại như bây giờ, nếu Nguyệt Lạc chỉ muốn tự thủ, thì e là cũng không còn khả năng nữa."

"Ta chỉ muốn hỏi Tử Minh, nếu Nguyệt Lạc quyết định tham chiến, thì tỷ lệ chiến thắng của chúng ta là bao nhiêu?"Thôi Lượng thốt ra hai chữ: "Năm phần."

Vệ Chiêu im lặng, thật lâu sau mới nói: "Nhưng nếu Nguyệt Lạc ta có thể tự thủ thành công, thì tộc nhân ta có đến bảy phần nắm chắc có thể đối đầu được với quân địch tại Phong Lưu Hà."

Thôi Lượng nói: "Nhưng nếu kỵ binh Trường Phong Vệ thất trận, Hoàn Quân giành được thắng lợi, Trung Nguyên tất sẽ bạo loạn.

Khi đó , Nguyệt Lạc muốn duy trì hy vọng tự thủ lãnh thổ của mình, thì cho dù là một phần trăm cũng không có khả năng."

"Chỉ cần Hoàn Quân không thể thành công chiếm được Nguyệt Lạc mà trực tiếp lãnh binh tiến vào Tế Bắc, Tướng gia chỉ cần giữ vững được Hồi Nhạn Quan thì cũng sẽ không có vấn đề gì."

Bình Luận (0)
Comment