Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 434 - Chương 434: Thu Lộ Nguy Thành (3)

Chương 434: Thu lộ nguy thành (3)

Hai người nhìn nhau mà cười, Vệ Chiêu đứng dậy nói: "Cuộc chiến này liên quan đến an nguy của bộ tộc nhân của ta, sau khi sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, ta cần nhanh chóng đến 'Bát Giác Trại', để tự mình chỉ huy trận chiến này!"Gió núi se se lạnh, Giang Từ không khỏi rùng mình một cái, Vệ Chiêu dứt khoát ôm nàng đặt nàng ngồi trên đầu gối mình.

Hắn nhìn bóng đêm thăm thẳm kia, dần dần chìm trong suy tư.

Giang Từ cuộn mình trong lòng hắn , dần cảm thấy ấm áp, ngửa đầu cười nói: "Thì ra hai con mèo cùng kề sát vào nhau, thật sự là có thể ấm áp hơn được một chút ."

Khuôn mặt Giang Từ lúc này vô cùng trong trẻo và đáng yêu, Vệ Chiêu không kiềm chế được cúi đầu xuống hôn mạnh lên môi nàng .

Môi lưỡi họ chạm vào nhau, quấn chặt.

Giang Từ không khỏi hô nhẹ lên một tiếng, cảm giác sức lực của thân thể nàng giờ lúc này như mất hết.

Vệ Chiêu không ngừng thở dốc, từ từ buông nàng ra.

Giang Từ cũng không khá hơn hắn là bao, nàng vội đặt đầu mình lên cổ hắn, khẽ gọi : " Vô Hà."

Mồ hôi trên cổ Giang Từ không ngừng tuôn ra ướt đẫm, tỏa ra một hương thơm dịu nhẹ.

Vệ Chiêu trong một khoảnh khắc không thể nghĩ gì được nữa, lại một lần nữa cúi xuống hôn nàng.

Bàn tay của hắn lúc này vô cùng nóng bỏng, dần dần trượt vào bên trong áo Giang Từ, mơn trớn làn da mềm mại của nàng.

Da thịt dưới tay hắn mềm mại và ấm áp đến mức hắn không kìm lòng được, nó mang đến một ngọn lửa nóng thiêu đốt thân thể hắn, đây là cảm giác mà trước đây hắn chưa bao giờ có được.

Toàn thân Giang Từ không ngừng run rẩy càng khiến hắn trầm luân.

Bàn tay của hắn không ngừng di chuyển lên trên, cuối cùng nắm lấy một phần mềm mại mà hắn đã mong muốn từ lâu.

Hắn không nhịn được than nhẹ một tiếng, dục vọng như thủy triều bao phủ lấy hắn.

Cái cảm giác này có chút xa lạ , nhưng khiến hắn không biết phải làm sao? Hắn vừa muốn thoát ra , nhưng càng thoát ra thì lại đắm chìm xuống.

Xa xa, tiếng kèn lệnh loáng thoáng vang lên .

Tiếng kèn lệnh vang lên liên hồi, báo hiệu những người đi trinh chiến hiện đã trở về.

Nụ hôn của hắn theo đó cũng dần chậm rãi dừng lại, cánh tay như bị một lực ngàn cân kéo đi, chậm rãi rời khỏi thân thể của nàng."

Vô Hà."

Mặt nàng đỏ hồng, vô thức gọi tên hắn.

Vệ Chiêu nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, thấp giọng nói: "Tiểu Từ."

"Ừ."

"Phải hứa với ta một điều."

Giang Từ cảm thấy toàn thân nóng rực, đầu óc có chút mơ hồ, thuận miệng đáp: "Được.

Đó là chuyện gì?""Sau này, nếu nàng muốn quyết định chuyện trọng đại gì thì cứ đi hỏi Tử Minh trước, nếu hắn nói có thể làm được thì nàng cứ làm, nếu hắn nói không được làm, nàng phải nghe theo hắn, tuyệt đối không được làm."

Giang Từ dần tỉnh táo lại, ngửa đầu lên nhìn hắn.

Trong ánh mắt hắn mang theo sự đau thương, còn có một số thứ mà nàng xem không hiểu được.

Nàng bỗng nhiên có chút sợ hãi, siết chặt cổ hắn, run giọng nói: " Xảy ra chuyện gì sao?"Vệ Chiêu khẽ hôn vành tai thanh tú của nàng.

Hành động này của hắn lại làm nàng có chút mơ hồ, bên tai lờ mờ nghe thấy giọng nói của hắn: "Không có việc gì, Tử Minh nói rằng hắn xem nàng như muội muội ruột của hắn, ban nãy ta nhớ tới điều này, nên liền dặn dò nàng một chút.

Nàng nhất định phải hứa với ta, có biết không?"Cảm giác mềm mại và ngứa ngáy này khiến nàng khó chịu, nhưng giọng Vệ Chiêu liên tục thúc giục, nghe còn có chút cố chấp: "Nhanh, hứa với ta."

Giang từ cười ra tiếng: "Được, ta hứa với chàng là được, chàng."

Hắn than nhẹ một tiếng, đem đầu chôn ở trong cổ của nàng, trong lòng lại liên tục kêu lên : "Tiểu Từ, Tiểu Từ, Tiểu Từ."

Kinh thành, mưa thu như trút nước xuống.

Trong Duyên Huy Điện, ngọn đèn "Tiễn Vân Hương" đã được thắp sáng mang tới sự yên bình.

Ánh sáng mơ hồ chiếu lên khuôn mặt đang mê man trên giường.

Khuôn mặt ấy, tái nhợt và gầy yếu, hiện đã mất đi vẻ uy nghiêm của ngày xưa.

Bùi Tử Phóng và Trương thái y cùng nhau rời điện, chợt gặp Thái Tử đang đi từ phía Đông tới.

Hai người vội vàng cúi đầu hành lễ, Thái Tử vội đỡ Bùi Tử Phóng đứng dậy, nói: "Bùi thúc thúc , vất vả rồi."

Bùi Tử Phóng sợ hãi nói: " Đây là chính bổn phận của thần tử, ân điển của điện hạ, thần vạn phần không đảm đương nỗi."

Trên khuôn mặt tròn trịa của Thái tử vẫn nét cười ngây thơ, nói: " Bùi thúc thúc đã nhiều ngày vất vả, cơ thể cũng gầy đi không ít, bản cung nhìn thấy cũng rất đau lòng.

Hôm nay Bùi thúc thúc sớm trở về nghỉ ngơi đi, để ta tới bồi phụ hoàng."

Bùi Tử Phóng nghẹn ngào: " Điện hạ nhân hiếu, mong người chú ý giữ gìn thân thể, vạn phúc kim an."

Nhìn Bùi Tử Phóng đi xa, Thái tử cười ha ha, xoay người vào điện.

Đào Nội Thị nhanh tới bẩm báo: " Hoàng thượng hôm nay vẫn không được tốt lắm, việc dùng thuốc cũng gặp chút khó khăn."

Bình Luận (0)
Comment