Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 435 - Chương 435: Thu Lộ Nguy Thành (4)

Chương 435: Thu lộ nguy thành (4)

Thái tử vẫy tay, Đào Nội Thị nhanh chóng ra lệnh cho mọi người rút khỏi điện.

Thái tử ngồi xuống bên giường, đăm chiêu nhìn Hoàng đế hiện đang nằm trên giường, từ từ đưa tay ra, nắm lấy bàn tay lạnh của Hoàng đế, nhẹ nhàng gọi: "Phụ hoàng!"Đổng học sĩ từ ngoài điện tiến vào, Thái tử vội vàng đứng dậy đỡ hắn : "Nhạc phụ!"Đổng học sĩ cười cười, nói: "Diệp lâu chủ đến rồi."

Thái tử vội vàng ra khỏi điện.

Khương Viễn đang cùng một người tới đây, lúc này gần Duyên Lam điện đã không còn ai canh gác nữa.

Người kia cởi bỏ chiếc áo choàng đen che toàn thân ra, cười nhạt một tiếng, cúi đầu hành lễ: "Thảo dân bái kiến Thái tử điện hạ!"Thái tử vội đỡ lấy hắn ta lên.

Hai người nhanh chóng đi vào điện, Khương Viễn đích thân chờ đợi ở cửa điện.

Diệp lâu chủ ngồi trước giường Hoàng đế, sau một hồi lâu mới đưa nội lực vào trong tra xét một phen, sau đó chìm vào trầm tư.

Thái Tử nói: "Phụ hoàng mắc bệnh không có gì kỳ lạ, tuy nhiên, vài ngày trước, Trương thái y đã bí mật bẩm báo với nhạc phụ ta về tình trạng hiện tại của phụ hoàng.

Theo hắn, Thuốc dù có thể đi vào trong người, nhưng dường như có một lực gì đó khiến cho số thuốc kia khó có thể lan tỏa đến các kinh mạch và nội tạng của Phụ hoàng.

Điều này khiến cho lão nhân gia cảm thấy có điều gì đó không đúng, nên hôm nay mới mời Diệp lâu chủ đến để điều tra rõ ràng."

Diệp lâu chủ từ trong tay áo lấy ra một hộp gấm, sau đó từ hộp gấm nhặt lên một cây kim dài , nói: "Dân thảo xin phép Thái tử , trước mặt dân thảo cần phải khiến cho long thể phải chảy ra một chút máu thì mới biết được chính xác ."

"Ngươi cứ làm đi."

Diệp lâu chủ nhẹ nhàng kéo vạt áo Hoàng Đế ra , vận lực đem cây trường châm đâm vào trong kinh mạch của Hoàng đế.

Sau một nén nhang, hắn rút kim nhìn kỹ, sắc mặt khẽ biến.

Năm thứ năm của triều Thừa Nhi, mùa thu, hàn lộ.

Hai bên bờ sông Đồng Phong, khung cảnh tối đen như mực.

Những ngọn núi cao nguy nga xung quanh giống như những bức bình phong khổng lồ, hay cũng có thể nói là như những quái thú trong bóng đêm với cái miệng rộng như chén máu, khiến người ta nhìn đến có cảm giác kinh hãi.

Để tránh bị người phát giác, ba vạn binh lực của Nguyệt Lạc, mang theo lương khô đủ cho toàn bộ binh lực phân thành từng nhóm nhỏ để xuất phát.

Bình Vô Thương dẫn theo một vạn người đi trước, Tô Tuấn mang theo một vạn người đi ở giữ, còn Trình Tiêu Tiêu thì mang theo một vạn người di chuyển ở phía sau.

Ba nhóm nhân mã đều là ban đêm thì đặt bè, ban ngày thì ẩn nấp bên hai bờ sông Đồng Phong Hà.

Vì vậy, việc di chuyển này có chút thuận lợi.

Bóng đêm dày đặc, thấy tất cả mọi người đều đã tụ tập đầy đủ, Bình Vô Thương dẫn đầu đại quân đi sâu vào trong núi.

Mấy ngày qua, hắn sớm đã nhớ kỹ địa đồ mà Vệ Chiêu lệnh người đưa tới cho hắn .

Sau khi tìm được tảng đá đã được đánh dấu trước, hắn dẫn đầu , các tướng sĩ Nguyệt Lạc lần lượt đuổi theo sau.

Trải qua nửa năm huấn luyện, đám tinh binh này đã lớn mạnh hơn xưa, cho dù ban đêm hành quân, thì cũng không phát ra một chút tạp âm.

Cứ như vậy đi được mấy ngày, cuối cùng bọn họ cũng tiến vào khu rừng không chút dấu vết của con người.

Đi thêm một khoảng nữa, cuối cùng cũng nhìn thấy một thác nước được đánh dấu trên địa đồ.

Bình Vô Thương không khỏi thở dài một hơi, nhìn trăng sao trên trời, cũng quên tính toán ngày tháng, nói: "Cuối cùng cũng đã đến đúng hẹn."

Tô Tuấn ở phía sau nhìn một lượt xung quanh , nói: "Cái động đá lớn kia ở đâu?"Bình Vô Thương phi thân qua thác nước phía trước tra xét một phen, sau đó nhanh chóng trở lại ra hiệu cho Tô Tuấn.

Tô Tuấn hiểu ý, nhanh chóng lách mình nhảy lên tảng đá bên cạnh thác nước, hai người xuyên qua màn thác nước đang rơi xuống như mưa kia, quỳ gối hành lễ sau lưng một người.

Vệ Chiêu chậm rãi xoay người lại, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Bình thúc vất vả rồi, Tô Tuấn cũng đã làm rất tốt, cả hai đứng lên đi."

Tô Tuấn cũng không dám nhiều lời, nhanh chóng gỡ mặt nạ xuống, cởi áo bào trên người mình ra, hai tay dâng chúng lên cho Vệ Chiêu.

Vệ Chiêu nhìn hắn một cái, mặc áo bào vào, đeo mặt nạ lên, nói: "Kiếm."

Tô Tuấn nhanh chóng tháo bội kiếm bên hông của mình ra."

Các ngươi hãy thay quần áo đi, sau đó tự mình đi gặp Tô Nhan."

Vệ Chiêu cất bước đi ra ngoài động.

Bình thúc vội vàng đuổi theo, không nhịn được nói: "Giáo chủ, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?""Bình thúc không tin ta sao?" Vệ Chiêu dừng bước, lạnh lùng nói."

Tại hạ không dám."

Bình thúc cảm thấy nửa năm không gặp, tính tình vị Giáo chủ này càng thêm thâm trầm, tính tình cũng rất khó đoán, nên hắn cũng không dám nhiều lời nữa.

Vệ Chiêu đi thêm vài bước, như nhớ điều gì đó, lại hỏi: "Bên sư thúc có vấn đề gì không?"

Bình Luận (0)
Comment