Giang Từ biết Vệ Chiêu không việc gì, trong lòng vô cùng mừng rỡ.
Một đường truy đuổi về phía trước, tâm trạng lần này của nàng khác hẳn với những ngày trước, khi phải hành trình về phía tây trong trạng thái lo âu và bất an.
Không lâu sau đó, qua lờ mờ, nàng thấy trên con đường núi phía trước có rất nhiều binh lính Nguyệt Lạc, đang hướng về phía tây.
Giang Từ càng thêm phấn khích.
Những chiến binh Nguyệt Lạc nghe tiếng vó ngựa, đã quay đầu lại nhìn, lần lượt nhận ra đó chính là Giang Từ, người đã đến cảnh báo hồi đông vừa qua.
Thấy nàng tới với tốc độ gấp gáp, họ liền nhanh chóng mở đường.
Phía trước, một bóng người màu trắng ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đang nói chuyện với Bình thúc bên cạnh, Giang Từ lực kẹp bụng ngựa, chạy tới ngăn cản trước ngựa của hắn.
Nàng cảm thấy như trái tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đôi mắt cũng dần rơi lệ, khẽ nhếch môi dưới, lẳng lặng nhìn hắn, nhìn đôi mắt dưới mặt nạ màu bạc.
Chỉ là, vì sao, đôi mắt này có chút xa lạ? Vì sao trong đôi mắt của hắn không thấy chút kinh hỉ nào?Giang Từ bỗng nhiên hiểu ra, lúc này Bình thúc cũng hồi phục tinh thần, thúc ngựa đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu nha đầu, đi theo ta."
Bình Thúc dừng ngựa bên lề khu rừng, Giang Từ đi vài bước đuổi theo, gấp gáp hỏi: "Bình Thúc, hắn đi đâu rồi?"Bình Thúc nhìn nàng một hồi lâu, với ánh mắt phức tạp, cuối cùng ông cũng lắc đầu: "Ta cũng không rõ.
Sau khi hắn giết Ninh Bình Vương, đã không còn thấy bóng dáng hắn nữa.
Chúng ta đã tìm khắp nơi mà không thấy, giờ chỉ có thể để Tô Tuấn tiếp tục ra mặt thay hắn ."
Giang Từ hoang mang, hắn đã đi đâu?Bình Thúc nhìn nàng, mặt đầy lo lắng và suy tư , bất giác nghĩ tới khoảnh khắc ông cùng Vệ Chiêu từ "Hồi Nhạn Quan" tập trung hành quân trở về Trường Nhạc.
Đêm đó, hắn cũng đứng một mình trên vách núi, lặng lẽ nhìn về phía đông, đôi lúc lại lấy tiêu ngọc ra thôi, khi đó ông mới thấy trong ánh mắt hắn có đôi chút mềm mại.
Phần mềm mại đó, giống hệt người kia nhiều năm trước.
Nhưng ngày hôm ấy, khi hắn ở trên chiến trường bắt giữ được Ninh Bình Vương, ép hỏi rõ ràng thì đã chắc chắn rằng mẫu thân hắn đã mất từ rất nhiều năm trước, hài cốt hiện cũng không tìm được nữa, lúc đó, hắn thét lên một tiếng dài, vô cùng bi ai.
Một kiếm xuống vung xuống, đầu Ninh Bình Vương đã bị chém đứt.
Trong mắt hắn lúc ấy tràn đầy thù hận, đứng bên cạnh hắn, ông có thể nghe thấy tiếng hít thở giữa lồng ngực hắn tựa như tiếng độc xà đang phun nọc.
Hắn từng kiếm từng kiếm một, bức da Ninh Bình Vương đã bị lột sạch, từng phần thịt của Ninh Bình Vương cũng bị cắt ra.
Tất cả mọi người, kể cả ông, cũng đều không dám nhìn trực tiếp vào cảnh tượng đó.
Đợi đến khi mọi người ngẩng đầu lên, hắn đã biến mất không rõ tung tích đâu.
Rốt cuộc hắn đã đi đâu?Giang Từ yên lặng suy nghĩ, bỗng nhiên kích động hô lên một tiếng , vội vàng nói: "Bình thúc, ngài có thể cho ta một khối lệnh bài của Tinh Nguyệt giáo các người được không?"Bình thúc trong nháy mắt hiểu ra, do dự một chút, cuối cùng móc ra một khối lệnh bài ném cho Giang Từ.
Giang Từ nhận lấy, xoay người lên ngựa, lớn tiếng nói: "Bình thúc, ngài yên tâm đi, ta sẽ tìm được hắn trở về."
Bình thúc nhìn thân ảnh Giang Từ phóng ngựa đi xa, tâm tình phức tạp.
Tiêu Ly chạy tới, thấp giọng hỏi: "Nha đầu kia rốt cuộc là ai? Vô Hà hình như cùng nàng có quan hệ không bình thường."
Bình thúc thở dài một hơi .
Từ thành Trường Nhạc phóng ngựa nhanh về phía tây, không bao lâu đã tiến vào dãy núi Nguyệt Lạc.
Giang Từ thúc ngựa chạy như điên, gió núi dần dần lạnh, càng đi sâu vào trong dãy núi, hơi lạnh càng tăng thêm.
Tiền trên người nàng cũng đã dùng hết, đành phải hái chút hoa quả dại ven rừng để ăn lót dạ, uống nước suối để đỡ khát.
Khi hoàng hôn buông xuống, nàng cuối cùng cũng đến được Thanh Nguyệt cốc.
Nàng nhìn chằm chằm vào ba chữ "Thanh Nguyệt cốc" khắc trên bia đá, rất nhanh sau đó, bước xuống ngựa và tiến vào trong cốc.
Vừa mới đi được vài bước, một nhóm người đã xuất hiện, ngăn cản nàng.
Giang Từ đưa lệnh bài trong tay cho giáo đồ áo trắng, tín đồ kia thấy rõ lệnh bài, vội quỳ xuống nói: "Bán kiến Ám Sứ đại nhân."
Lúc này Giang Từ mới biết lệnh bài mà Bình thúc cho mình đúng là lệnh bài đặc quyền của Tinh Nguyệt giáo, liền bình tĩnh nói: "Các ngươi lui ra đi."
Đám người đồng loạt lui ra.
Nàng mơ hồ nhớ lại con đường đá mà Vệ Chiêu đã dẫn nàng tới mộ hắn ngày xưa.
Nàng tìm thấy bia đá có khắc hai chữ "Cấm địa", rồi bước dọc theo con đường đá đó mà đi sâu vào trong khe núi.
Bầu trời bắt đầu tối dần, ánh sáng trong khe núi cũng dần ít đi.
Nàng khó khăn trong việc nhận biết đường đi, đành phải dùng tay sờ soạng vào bức tường đá bên phải, từ từ tiến về phía trước.
Dưới lòng bàn tay, bức tường đá vừa ẩm ướt lại vừa lạnh lẽo.
Nếu hắn còn ở đây, chắc chắn sẽ nắm tay nàng giống như ngày xưa, dẫn nàng đi có đúng không?