Trong hẻm núi, yên bình đến nỗi làm người ta phải rùng mình, Giang Từ không biết mình đã đi bao lâu.
Cuối cùng nàng rời khỏi khe hẹp trong tảng đá, quẹo phải , đi thêm một chút cuối cùng cũng nhìn thấy một chút lửa mờ ảo phía trước.
Nàng thả nhẹ tiếng bước chân, từ từ đi tới.
Trước mộ, bên cạnh đống lửa sắp tắt, một thân ảnh màu trắng nằm trên mặt đất, giống như đang quỳ lạy, lại như đang cầu nguyện.
Bên cạnh hắn, đặt một cái đầu người, máu thịt be bét, nàng đoán đây chính là Ninh Bình Vương kia.
Mắt Giang Từ dần dần không kìm được đó có ánh nước, nàng thấy hắn vẫn giữ tư thế như vậy trong thời gian dài, cuối cùng cũng nhẹ nhàng nói: " Nếu ngươi cứ quỳ như vậy, phụ mẫu, tỷ tỷ ngươi nhìn thấy cũng không vui đâu."
Vệ Chiêu không hề động đậy, chỉ có tà áo của hắn bị gió núi thổi làm cho tung bay quét xuống đất tạo ra tiếng xào xạc.
Giang Từ cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng lao tới nâng Vệ Chiêu đứng dậy.
Nàng thấy đôi mắt hắn nhắm chặt, bàn tay lạnh như băng, trong tâm bỗng cảm thấy sợ hãi, nhớ lại lần trước khi hắn bị mất kiểm soát, nàng đành phải cắn chặt răng, vỗ mạnh vào ngực hắn.
Thân thể Vệ Chiêu khẽ rung lên một chút, nhưng vẫn không mở mắt.
Giang Từ cố gắng bình tâm, may mắn thay, từ ngày rời khỏi y trướng, bên nàng lúc nào cũng mang theo một bộ kim ngân.
Nàng lấy ra kim ngân ra , nhớ lại những kiến thức mà Thôi Lượng đã chỉ dạy nàng, lại nghĩ đến việc Vệ Chiêu thường xuyên bị kích động khi nghĩ đến người thân của mình, nàng chắc chắn bệnh tình của hắn có liên quan đến mạch tim, liền tìm đến các huyệt đạo có liên quan để châm cứu.
Nàng kéo Vệ Chiêu đến bên đống lửa, lại nhặt thêm củi đốt, ôm Vệ Chiêu vào trong ngực.
Thân thể hắn lạnh như băng, khuôn mặt tuấn mỹ có chút cứng ngắc, trong lòng Giang Từ tràn đầy vẻ đau khổ, xoa trán hắn, nhẹ giọng nói: " Phụ mẫu, a tỷ chàng hiện không có ở đây, vậy thì để ta bồi chàng vậy.
Chàng đã hứa với ta, sẽ ở cạnh ta, không rời bỏ ta, nên chàng không thể bỏ lại ta, chàng không thể là tên lừa gạt …"Nước mắt rơi xuống liên hồi, nàng cảm nhận tiếng khóc của mình như từ một nơi xa xôi nào đó vọng lại, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn ra ngoài, đống lửa trở thành một ảo ảnh mơ hồ.
Trong quang ảnh đó, hắn cười với nàng , nhưng ngay lập tức, nụ cười của hắn cũng dần biến mất, quang ảnh cũng không thấy đâu nữa.
Ngực Giang Từ đau đớn như bị xé rách, đang lúc thở không nổi, lại chợt nghe một tiếng ho khan rất nhẹ.
Nàng kinh hỉ cúi đầu, đôi mắt hắn sáng ngời lẳng lặng nhìn nàng, thanh âm của hắn cũng có chút suy yếu: "Nàng định giết ta sao."
Giang Từ hồi phục lại tinh thần, " a" lên một tiếng, nhanh chóng buông tay ra , đầu của Vệ Chiêu liền đập mạnh xuống đất.
Hắn la lên một tiếng đau đớn, hai mắt nhắm nghiền, lại mất đi ý thức."
Tiêu Vô Hà."
Giang Từ nhanh chóng nhấc hắn lên, thấy hắn không có phản ứng gì nữa, nàng trở nên hoảng loạn, cuối cùng nức nở khóc lớn.
Một bàn tay thon dài trắng nõn lại có chút băng lãnh, lặng lẽ vươn tới, lau nước mắt giúp nàng.
Giang Từ cúi đầu nhìn xuống , thấy khóe miệng Vệ Chiêu nở một nụ cười như có như không, nàng bừng tỉnh, muốn đẩy hắn ra, nhưng cuối cùng lại không dám, chỉ có thể tức giận nói: " Chàng lại dám gạt ta."
Vệ Chiêu nằm trong ngực nàng, thấy nàng tuy giận dữ nhưng thực ra lại rất vui mừng; trong đôi mắt đen tuyền không giấu được có chút nhu tình.
Mọi kế hoạch của hắn đã sắp hoàn thành, mối thù mười năm đã sắp được trừ, đột nhiên, hắn cảm thấy trong lòng mình lúc này thật sự bình yên và có chút vui vẻ như chưa từng có.
Hắn chôn đầu vào người nàng, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn thử xem, khi lừa gạt nàng sẽ có cảm giác thế nào."
"Không được."
Giang Từ vội la lên: "Không cho phép chàng gạt ta, cả đời cũng không cho."
Vệ Chiêu ngửi mùi thơm dịu dàng trên người nàng, lẩm bẩm: "Được, vậy lừa lần này, sau này không lừa nàng nữa."
Giang Từ rút ngân châm trên huyệt vị của hắn ra, cúi đầu nói: "Cảm thấy đỡ chưa? Trở về nghỉ ngơi đi, ta lại kê thêm cho ngươi một ít thuốc."
Nói xong liền muốn đỡ hắn dậy.
Vệ Chiêu lại đè chặt hai tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng di chuyển, cứ như vậy, đứng yên đi."
Giang từ không động nữa, mặc kệ hắn nằm trong ngực mình, mặc hắn ôm eo mình, nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của hắn, nghe tiếng chim ríu rít trong rừng, và nhìn đống lửa dần chuyển từ sáng sang tối.
Vệ Chiêu ngủ một giấc đã hơn một canh giờ, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy dày vò và mệt nhọc nhiều ngày qua đã bị quét sạch.
Hắn mở hai mắt ra, lại nhìn thấy Giang Từ bên cạnh đang gục đầu xuống, cũng ngủ thiếp đi.
Hắn lẳng lặng nhìn khuôn mặt của nàng, qua đó có thể thấy dấu vết của những ngày dài đi đường vội vã, trên má nàng còn có dấu vết của nước mắt, nhưng góc môi lại nhẹ nhàng cong lên, tỏ ra một niềm vui khó tả.