Hắn lặng lẽ đứng dậy, Giang Từ ngủ cực kỳ cảnh giác, nghe động tĩnh của hắn cũng mở hai mắt ra, Vệ Chiêu vội ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng nói: "Đến lượt nàng, có ta ở đây nàng cứ ngủ đi."
Giang Từ hướng về phía hắn cười, nói: "Ta muốn khi trở về sẽ kê cho chàng một ít thuốc, để chàng dưỡng tâm một chút cũng tốt."
"Không cần đâu."
Vệ Chiêu thản nhiên nói: "Sẽ từ từ tốt thôi."
Không đợi Giang Từ nói chuyện, hắn mỉm cười nói: "Nếu nàng không mệt, ta còn muốn dẫn nàng đi đến một chỗ."
"Đi đâu vậy?"Vệ Chiêu nhẹ nhàng đỡ Giang Từ đứng lên: "Về nhà."
Giang Từ rất ngạc nhiên, đi theo hắn mấy bước, lại "A" một tiếng dừng lại, Vệ Chiêu quay đầu lại, hỏi: "Sao vậy?"Giang Từ rút tay phải ra khỏi tay Vệ Chiêu, quay người quỳ xuống trước mộ, cung kính dập đầu.
Vệ Chiêu lẳng lặng nhìn, khuôn mặt lạnh lùng như bạch ngọc càng thêm ôn nhu.
Lối ra khe đá , quẹo trái, đi thêm một chút là thấy một con đường núi cực kỳ kín đáo bị che giấu dưới lớp cây rừng, vừa nhìn cũng đã biết nhiều năm qua nơi đây rất ít có người đi lại, cỏ mọc rất nhiều.
Vệ Chiêu dắt Giang Từ chậm rãi đi tới, trong bóng tối, Giang Từ nhẹ giọng nói: "Vô Hà."
"Ừm."
"Thật sự là về nhà sao?""Đúng vậy."
"Chàng không lừa ta chứ?"Vệ Chiêu bỗng nhiên xoay người, tay phải nâng bên hông nàng, đỡ nàng ra sau lưng, tiếp tục đi về phía trước.
Giang Từ nằm sau lưng hắn, mái tóc dài của hắn bị gió thổi tung bay, lướt qua gò má nàng, giọng nói của hắn thập phần nhu hòa: "Không lừa nàng, sau này cũng không lừa nàng nữa."
Trong lòng Giang Từ an tâm, Trong lòng Giang Từ an tâm, nàng nhẹ giọng gọi bên tai hắn: "Tiêu Vô Hà."
‘Ừ."
"Vô Hà, Vô Hà, Vô Hà."
Nàng không ngừng gọi tên hắn, hắn cũng không ngừng đáp trả lại nàng.
Con đường qua rừng núi này, tựa như một cuộc đời dài lê thê, nhưng cũng giống như sao băng lướt qua trong tích tắc.
Trong bóng tối, Giang Từ chỉ cảm thấy Vệ Chiêu đã đi qua một rừng cây, lại leo lên đỉnh núi.
Khi âm thanh của dòng suối xa xăm truyền đến, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy phía trước có vài gian phòng nằm giữa lưng chừng núi.
Vệ Chiêu đi tới trước cửa nhà, mở cửa bước vào nhưng không để Giang Từ xuống.
Hắn bế nàng để một góc phải ở của căn phòng, rút ra que diêm từ túi áo, "tạch" một tiếng, ngọn nến bỗng cháy lên.
Trước mắt Giang Từ dần sáng lên, quan sát xung quanh một chút, nàng không khỏi thầm khen một tiếng.
Đây là một gian nhà đá xanh điển hình của tộc Nguyệt Lạc.
Bàn ghế trong phòng đều là vật đơn giản, nhưng bàn ghế, đệm, giường, giường gấm, trên giường gấm, đều dùng "Nguyệt Tú" cực kỳ tinh xảo.
Mà phía đông căn phòng treo một bức tranh sơn thủy "Nguyệt Tú".
Trong tranh dãy núi ẩn hiện, ngọn núi xanh mơn mởn, các ngôi nhà đá giấu mình giữa các ngọn núi, và dòng suối chảy quanh ngôi nhà.
Toàn bộ tác phẩm thêu mang một vẻ đẹp tao nhã và thanh tịnh khó tả.
Vệ Chiêu đứng trước bức tranh sơn thủy, ôm lấy Giang Từ, ánh mắt dừng lại trên các ngôi nhà đá giữa núi, giọng điệu trở nên dịu dàng mà trước đây chưa từng có : "Đây là do tỷ tỷ ta thêu."
Giang Từ cảm thấy lòng mình chua xót, tay ôm cổ Vệ Chiêu thêm chút sức lực.
Vệ Chiêu nhẹ nhàng vỗ tay nàng , khẽ nói: "Trước khi ta tám tuổi, ta sống ở đây."
"Cùng a tỷ của ngươi sao?""Đúng, và cả sư phụ nữa.
Cho đến khi ta tám tuổi, ta mới theo sư phụ và tỷ ấy đến dinh thự Ngọc Giả ở Bình Châu.
Tất cả những tác phẩm thêu ở đây đều do tỷ tỷ ta làm.
Khi tỷ ấy mới bảy tuổi, tỷ ấy đã có thể thêu những tác phẩm đẹp nhất của tộc Nguyệt Lạc.
Khi tỷ ấy mười tuổi, đã có thể thêu được tác phẩm 'Bách Điểu Triều Hoàng', thậm chí tác phẩm đó còn có thể thu hút những con chim sơn ca từ phương xa kéo đến nhìn xem.
Khi ta đi đến Hoa Triều, chỉ có Bình Thúc tới đây quét dọn hai tháng một lần."
Hắn như rơi vào hồi ức, nói: " Thật ra, đây mới chính là nhà của ta."
Hai má Giang Từ đỏ ửng, đẩy Vệ Chiêu ra một chút và nói: "Tại sao chàng đi mà không nói với ta một tiếng, khiến ta lo lắng, vội vàng chạy đến đây như vậy, thậm chí còn không có tiền trong túi, hai ngày vẫn chưa có gì bỏ bụng đây."
Vệ Chiêu thở dài, ôm Giang Từ vào lòng và nhẹ nhàng nói: "Nàng chỉ cần ở lại Trường Phong Vệ chờ ta trở lại là được rồi, tại sao lại phải chạy theo đến đây làm gì?"Giang Từ không trả lời, chỉ dùng tay mạnh mẽ nhéo bên hông hắn.
Vệ Chiêu nhịn đau không kêu lên.
Giang Từ từ từ buông tay, nói: "Lần sau nếu chàng lại dám bỏ rơi ta, ta sẽ."
"Sẽ thế nào?"Giang Từ lại không nói ra được, chỉ nằm ở trước ngực hắn, một lúc lâu sau mới hữu khí vô lực nói: "Ta thật sự rất đói bụng."
Vệ Chiêu khẽ cười, buông tay nàng ra, nói: " Nàng ở đây chờ ta, ta đi một lát sẽ trở về."
Dứt lời hắn quay người nhanh chóng rời khỏi phòng.
Giang Từ đuổi theo ra ngoài phòng, nói: "Chàng đi đâu vậy?"