Trong bóng tối, thanh âm của hắn mơ hồ truyền đến: "Đi trộm mấy con cá về cho con mèo nào đó ăn!"Giang Từ cười quay trở về trong phòng, thấy trong phòng có chút bụi bặm, liền tìm chổi và khăn vải quét sạch.
Sau đó đến chỗ con suối gần đó, lấy nước, rồi đi đến bếp, đốt lửa, đun một nồi nước lớn.
Vừa đun xong nước, Vệ Chiêu cũng đã quay trở lại, hắn ném túi vải lên bàn.
Giang Từ mở túi ra, thật sự thấy vài con cá chép nhỏ, cùng với các thứ như gừng, dầu, muối, gạo.
Nàng không khỏi ngạc nhiên: "Đâu ra vậy?"Vệ Chiêu cười cười, Giang Từ hiểu ra, cười nói: "Nếu ngày mai giáo chúng của ngươi phát hiện bị lấy trộm, chỉ sợ cho dù nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng Thánh giáo chủ của họ lại chính là kẻ đã trộm."
Vệ Chiêu cười khẽ: "Họ có lẽ càng không ngờ rằng , Thánh giáo chủ của mình trộm những thứ này mục đích chỉ là để nuôi mèo."
Giang Từ nhấc lên một con cá lam nhỏ nhét vào trong miệng Vệ Chiêu: "Đúng vậy, nuôi chú mèo không biết xấu hổ này."
Vệ Chiêu cười tránh ra, hai người đuổi theo đùa giỡn một hồi, Giang Từ mắt thấy dù làm thế nào thì nàng cũng không thể đuổi kịp hắn, thở dốc cười nói: "Ta không còn sức nữa, chàng giúp ta đốt lửa."
"Được."
Vệ Chiêu đến phía sau bếp ngồi xuống, thổi lửa cho đống củi cháy lớn thêm.
Ánh lửa làm cho gương mặt hắn càng sáng thêm , đôi mắt của hắn lúc này cũng đặc biệt sáng .
Giang Từ trong lúc nấu ăn, thỉnh thoảng ngẩng mắt nhìn hắn, nàng bị cái thứ ánh sáng này thu hút xem đến không thể rời mắt.
Chỉ khi khuôn mặt của hắn đỏ lên như thể bị ánh lửa chiếu vào, Giang Từ mới cúi đầu, đỏ mặt, thu lại ánh mắt không nhìn hắn nữa.
Mùi canh cá tràn ngập cả phòng ốc, hai người ngồi xuống bên bàn, Vệ Chiêu đột nhiên mỉm cười, lấy ra một bình rượu nhỏ từ phía sau lưng ra.
Hai mắt Giang Từ sáng lên, đoạt lấy, cười nói: "Đã lâu không uống rượu rồi."
Lại quan tâm hỏi: "Chàng hiện vẫn chưa khỏe hẳn, có thể uống được không?""Nàng uống nhiều một chút, ta uống ít một chút là được."
Vệ Chiêu khẽ mỉm cười, nói.
Giang Từ vui mừng, tìm chén rượu đổ rượu vào, lại vội vàng ăn vài miếng cơm, nói: "Không có gì trong bụng uống rượu thì dễ bị say lắm, ta phải ăn cơm trước đã."
Vệ Chiêu nhẹ nhàng xoay chén rượu, cũng không gắp thức ăn trên bàn , khuôn mặt tuấn mỹ cũng lộ vẻ vui mừng, một lúc lâu sau mới thấp giọng nói: "Tốt, đêm nay vẫn là nên say thôi."
Giang Từ hiểu rõ tâm ý của hắn, vội cầm chén rượu lên, nói: "Được, chúng ta chúc mừng chàng đại thù được báo, hôm nay nhất định phải say một lần!" Nói xong vội vàng uống một ngụm rượu lớn , không khỏi cảm thán: "Không tệ, quả thật là rượu ngon!"Vệ Chiêu nhìn thấy dáng vẻ thèm khát của nàng, chỉ mỉm cười rồi ngửa đầu uống hết chén rượu.
Rượu trôi xuống cổ họng mang theo hương vị cay nồng, ngon miệng.
Hương vị giống hệt như năm đó hắn lén lút trông sư phụ và a tỷ đi uống rượu vây."
Cả hai người vừa cười đùa vừa nói chuyện, không hay biết gì mà đã chén hết sạch đồ ăn và rượu.
Giang Từ thu thập thỏa đáng, lại đến phòng bếp đun nóng một nồi nước, sau đó bưng tới phòng, vắt khăn ấm đưa cho Vệ Chiêu.
Vệ Chiêu vùi mặt vào chiếc khăn ấm nóng hổi, cảm thấy men rượu dâng lên, khi ngẩng đầu lên, đôi mắt đã đỏ hoe, ngơ ngác nhìn Giang Từ.
Ánh mắt của hắn hôm nay khác hẳn với bất cứ lúc nào trước đây khi hắn nhìn nàng.
Tim Giang Từ đột nhiên đập nhanh hơn, nhanh chóng rút khăn ấm từ trong tay hắn, bưng chậu nước lên, xoay người rời đi.
Phòng ốc của tộc nhân Nguyệt Lạc , đều có ngưỡng cửa rất cao, Giang Từ trong lúc hoảng loạn, chân phải vấp phải bậc cửa, ngã nhào xuống đất, , chậu nước cũng đổ xuống, khiến toàn thân nàng ướt đẫm.
Vệ Chiêu đưa tay ôm nàng lên, khẽ nhíu mày: "Sao lại không cẩn thận như vậy?"Giang Từ hừ nhẹ nói: "Làm sao bây giờ? Đều ướt cả rồi."
Vệ Chiêu ôm nàng đi đến bàn ăn, đặt nàng vào ghế, sau đó lại đi tới một góc trong phòng, mở tủ đồ lớn ra, tìm ra vài bộ trang phục của nữ tử Nguyệt Lạc.
Hắn giữ chặt bộ trang phục trong tay, nâng niu vuốt ve vài lần, giọng chứa đầy bi thương: "Đây là những trang phục mà tỷ tỷ ta đã từng mặc qua."
Hai tay Giang Từ nhận lấy, đỏ mặt nói: "Ngươi ra ngoài trước đi."
Trên mặt Vệ Chiêu lúc này cũng đỏ lên, vội bước nhanh ra khỏi phòng.
Bộ trang phục đã được cất trong tủ nhiều năm, cho dù không ai dùng đến nhưng cũng đã trở nên khá cũ kỹ.
Giang Từ nhanh chóng mặc vào, lúc này nàng mới phát hiện nó ngắn hơn người nàng một chút.
Nàng đoán có lẽ tỷ tỷ của hắn đã mặc khi nàng ấy vẫn còn 14 đến 15 tuổi.
Ở ngoài phòng, tiếng sáo dịu dàng vang lên.
Giang Từ nhẹ nhàng bước ra, đi tới sau lưng hắn, tiếng sáo của hắn lúc này vô cùng thong dong và tình cảm, giống như trải hết nỗi niềm, tiếng sáo cũng theo đó mà ngừng lại.