Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 447 - Chương 447: Tối Nay Tối Nao (4)

Chương 447: Tối nay tối nao (4)

Vệ Chiêu nắm chặt Ngọc Tiêu, xoay người lại, nhìn bộ váy bách phượng màu xanh tím trên người Giang Từ, ánh mắt có chút hoảng hốt, không nhịn được cười: "Vẫn là ngắn hơn một chút."

Hai tay Giang Từ đều lộ ra ngoài một đoạn, tựa như ngó sen ngọc, dưới ánh trăng, sóng mắt nàng như được họa tranh, mặt khẽ đỏ bừng.

Vệ Chiêu chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, chưa bao giờ hắn được bình tĩnh an lạc như vậy, một tia men say lại lần nữa dâng lên, ánh mắt nhìn nàng càng thêm có chút mê ly.

Gió thu trong núi càng ngày càng lạnh, Giang Từ không chịu đựng nỗi nữa đành phải dậm chân để cho bớt lạnh hơn một chút.

Vệ Chiêu thấy nàng như vậy, vội hồi thần lại, vội nói: "Bên ngoài gió lạnh, vào nghỉ ngơi đi."

"Được."

Giang Từ chạy vào trong phòng, Vệ Chiêu cũng đi vào theo.

Hai người nhìn giường trong phòng, cả hai đều có chút sững sờ.

Vệ Chiêu ngập ngừng nói: "Ta đến phòng bên kia ngủ, ngươi cứ ngủ ở đây đi."

Giang Từ có chút không nỡ, trầm mặc một lát mới nói: "Được."

Cho đến khi Vệ Chiêu rời khỏi, Giang Từ vẫn đứng lặng lẽ trong phòng.

Sau một lúc, tiếng gõ cửa vang lên, nàng nhanh chóng mở cửa.

Vệ Chiêu có vẻ đỏ mặt, lúc sau mới nói: "Phòng kia, không có chăn."

"A."

Giang Từ hô lên một tiếng xoay người lại , lúc này nàng mới phát hiện trên giường bên này cũng chỉ có một cái chăn, hoa thêu trên tấm chăn vì đã được thêu từ nhiều năm trước, hiện tại cũng đã có chút ố vàng.

Nàng lại mở cái tủ lớn ra, nhìn chốc lát, quay đầu miễn cưỡng cười nói: "Cũng không có, phải làm sao bây giờ?""À, thôi vậy."

Vệ Chiêu cũng có chút sững sờ, nói xong đành vội vàng xoay người rời đi.

Thấy hắn đã sắp bước qua khỏi ngưỡng cửa, Giang Từ vội vàng nói: " Tiêu Vô Hà."

Vệ Chiêu dừng bước, nhưng cũng không quay đầu lại, Giang Từ do dự một chút rồi nói: "Trời lạnh như vậy, không có chăn làm sao mà ngủ được?""Ta đêm nay ngồi thiền một lúc là được."

Vệ Chiêu cũng hơi do dự, thấp giọng nói.

Thấy hắn định bước đi lần nữa, Giang Từ lại gọi: "Vô Hà."

"Ừ."

Giọng nói của Giang Từ dần dần nhỏ lại: "Ngươi ở đây, ngủ ở đây đi."

Không đợi Vệ Chiêu kịp phản ứng, nàng nhanh chóng nhảy lên giường, ngồi ở một góc trong giường, chỉ chỉ về phía đối diện, nói: "Ngươi ngủ bên kia, ta ngủ bên này là được rồi, dù sao cũng không thể để ngươi ngồi thiền cả đêm được."

Vệ Chiêu ngơ ngác đứng ở cửa ra vào mãi vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Giang Từ đành phải lấy hết dũng khí, cười nói: " Ta cũng rất hay khó ngủ, đêm nay, ngươi ở lại ngủ với ta đi."

Vệ Chiêu xoay người, cũng không dám nhìn thẳng nàng, chậm rãi đi đến bên giường ngồi xuống, nhưng hắn cũng không lên giường nằm mà chỉ sững sờ ngồi đó.

Tim Giang Từ chợt đập nhanh hơn, miệng cũng hơi khô, môi không khỏi mím lại, giương mắt nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, vừa chạm vào mặt hắn, mặt nàng liền đỏ lên, vội quay mặt đi.

Tiếng hít thở của hai người đều có chút nặng nề, bầu không khí ám muội khó tả bao trùm khắp cả căn phòng này khiến Giang Từ mơ hồ cảm thấy như sẽ sắp xảy ra chuyện gì đó, vừa có chút sợ hãi, lại không hiểu sao có chút mong đợi.

Một lúc lâu sau, thấy Vệ Chiêu vẫn chỉ ngồi đó một cách đờ đẫn, Giang Từ quyết định nhắm mắt lại, chui vào trong chăn, nói: "Ta muốn ngủ rồi, ngươi nhanh dập tắt nến đi."

Vệ Chiêu nhẹ nhàng đáp một tiếng, tay phải nhẹ nhàng giơ lên, trong phòng rất nhanh đã chìm trong bóng tối.

Giang Từ nhắm mắt thật lâu, nhưng vẫn còn chưa nghe thấy tiếng hắn lên giường, không nhịn được kêu lên: " Tiêu Vô Hà."

"Ừm."

Vệ Chiêu ngồi yên trong bóng tối, Giang Từ mở to mắt, cũng chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mơ hồ của hắn."

Ngươi cũng đi ngủ đi."

"Ta muốn ngồi một lát, ngươi ngủ trước đi."

Giang Từ tức giận nói: "Ta ngủ không được."

"Tại sao không ngủ được?"Giang Từ bật dậy, ngồi xuống bên cạnh Vệ Chiêu, giọng nói đầy quật cường: "Nhìn ngươi cứ ngồi yên như Bồ Tát vậy , làm sao mà ta ngủ được?"Vệ Chiêu bất đắc dĩ, nhẹ nhàng nằm xuống, nhắm mắt nói: "Vậy ta ngủ đây."

Giang Từ cười đắc ý, quay xuống tiếp tục nằm ngủ, lại phát hiện hắn không có đắp chăn, vội vàng đứng lên, nắm cái chăn muốn đắp giúp hắn, trong miệng nói: "Ngươi cẩn thận một chút, đừng để bị lạnh."

Trong bóng tối , nàng cũng không rõ hành vi của nàng đang vượt quá mức thân thiết bình thường, chỉ cảm nhận mơ hồ là nàng đổ về phía trước, ngã lên người hắn.

Chờ đến khi hơi thở hắn lan toả khắp người nàng, nàng mới nhận ra mình không còn đủ sức để đứng dậy được nữa.

Bình Luận (0)
Comment