Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 448 - Chương 448: Hoa Nở Tận Cuống (1)

Chương 448: Hoa nở tận cuống (1)

Không rõ là trái tim của ai đang đập loạn, mà âm thanh trong đêm tối vang lên rõ ràng.

Nàng sững sờ trong một lúc, rồi mới "A" một tiếng, dùng lực đẩy chống vào bên hông hắn, định nhờ đó mà nằm trở lại vị trí mình.

Nhưng lúc này ngón tay của nàng vô tình kéo đứt dây buộc áo của hắn.

Nàng có chút lúng túng, vội dời tay đến chỗ khác, nhưng lại vô tình chạm đến một chỗ nào đó khó nói trên cơ thể hắn, cảm giác kỳ lạ này khiến nàng cảm thấy thân thể mình như bị sét đánh, vội rụt tay lại, nhanh chóng lùi về sau.

Đến lúc này Vệ Chiêu đã không cầm lòng được nữa, thở dốc một tiếng sau đó đưa tay ôm lấy eo thon của nàng, kéo nàng vào lòng hắn, giọng nói trở nên khàn đặc, như đang đè nén: "Tiểu Từ."

Giọng hắn có phần khàn khàn, trầm thấp, nàng chưa kịp phản ứng thì môi hắn đã tìm đến môi nàng.

Một sự ham muốn mãnh liệt lan khắp người hắn, cũng khiến nàng rơi vào trạng thái mê man.

Hắn không ngừng hôn nàng, bàn tay không ngừng run rẩy tìm vào trong áo nàng, đặt lên xoa nắn vùng ngực mềm mại của nàng.

Cảm giác tê tái như sóng triều lan tràn, lấp đầy toàn bộ cơ thể nàng.

Nhiệt độ từ lòng bàn tay của hắn truyền đến làm nàng không thể khống chế được thân thể mình, cuối cùng phải thốt ra một tiếng "Ừm", đồng thời vô thức cắn nhẹ vào môi dưới của hắn.

Cơn đau dưới môi truyền đến khiến cho Vệ Chiêu lấy lại được phần nào sự tỉnh táo.

Cơ thể hắn bỗng chốc cứng đờ, từ từ đẩy Giang Từ ra xa mình, lùi lại phía sau một chút , sau một hồi lâu bình tĩnh lại mới thấp giọng nói: "Giang Từ, ta."

Giọng hắn nghe như bị cái gì đó đè nén, vừa khô vừa cứng, cuối cùng hắn cũng không nói tiếp nữa.

Trong bóng tối, Giang Từ nằm bên cạnh hắn, chờ đến khi hơi thở nàng cũng đã bình thường lại một chút mới nhẹ giọng nói: "Ta lạnh."

Vệ Chiêu giờ phút này như không thể nào mở miệng nói chuyện được nữa, hô hấp lại dần trở nên nặng nề.

Giang Từ chờ thêm một lúc nữa, thấy hắn vẫn im lặng, nàng lại nói: "Vô Hà, ta lạnh."

Thấy Vệ Chiêu lúc này vẫn còn do dự, Giang Từ cũng bất chấp thế nào là đạo lý luân thường nữa, từ từ tiến lại gần hắn, dựa vào lồng ngực hắn, thấp giọng nói: "Trời lạnh như vậy, hai con mèo này cần phải ôm nhau để sưởi ấm nhau mới được."

Nàng như một ngọn lửa đang chủ động tiếp cận hắn , sự ấm áp này khiến hắn không cách nào từ chối được, chỉ có thể ôm chặt lại nàng.

Cái cảm giác ấm áp này tựa như một dòng nước ấm đang chảy khắp người giữa mùa đông lạnh lẽo, khiến cho người ta không thể tự chủ mà chìm đắm vào nó.

Giờ khắc này, hắn càng muốn đến gần hơn với nguồn ánh sáng duy nhất đang xuất hiện này, nhưng hắn lại sợ rằng bóng tối trong người hắn sẽ vô tình dập tắt đi tia ánh sáng mong manh, nhỏ bé này.

Cả cuộc đời này của hắn luôn đi trên lớp băng mỏng, hắn chính là con phượng hoàng bị nuôi nhốt trong bóng tối, trong sự cô đơn và trong sự sa ngã.

Hắn nghĩ, nếu hắn có thể có được phần ấm áp này, cho dù là có biến thành tro bụi ngay tức khắc thì hắn cũng không hối tiếc.

Liệu là nên đến gần hơn , hay là, tránh nó ra xa một chút? Hắn hiện tại vẫn còn đang đấu tranh trong sự mâu thuẫn trong lòng này.

Tuy nhiên, trời đêm hôm nay đẹp đến vậy, thân thể ấm của nàng lại gần sát như thế này, dục vọng trong người hắn càng dâng cao như thủy triều, không thể nào khống chế được nữa.

Cũng không biết từ khi nào, y phục trên người của cả hai người bọn họ đã biến đâu mất.

Hương thơm dịu dàng lan tỏa ra từ thân thể nàng khiến hắn hoàn toàn chìm đắm.

Dù trong phòng không có ánh nến, nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ được thân thể của Giang Từ.

Làn da của nàng trắng mịn, mềm mại, tựa như đang phát sáng, hắn nhìn vào cứ ngỡ bị nó làm cho lóa mắt.

Bàn tay nàng siết chặt lại, để yên ở hai bên.

Lồng ngực nàng phập phồng lên xuống, cho thấy hiện tại nàng cũng vô cùng hồi hộp, căng thẳng.

Hắn tất nhiên là có thể cảm nhận được sự ngượng ngùng, lo lắng và bất an từ nàng, nhưng càng là như vậy, hắn càng cảm thấy được sự khẩn trương của hắn hơn.

Bước tiếp theo phải làm gì? Đây là câu hỏi mà cả hắn và Giang Từ đều muốn tìm câu trả lời nhất.

Càng nghĩ đến, hắn dường như phải ngừng thở trong tích tắc, đầu óc hoang mang không biết phải làm sao, cơ thể thì không tự chủ được mà đặt lên phần mềm mại kia của nàng.

Nàng vô lực khẽ gọi tên hắn: "Tiêu Vô Hà."

Nghe tiếng gọi của nàng, hắn bỗng có chút lúng túng.

Thân thể mềm mại, nóng bỏng dưới thân như làm bùng lên tất cả sự kích động trong người hắn, nhưng vẫn không biết nên làm gì để có thể làm bớt đi sự phấn khích này.

Lúc này, Giang Từ dù có ngốc cũng có thể cảm nhận được sự không bình thường từ hắn, nàng bất an khẽ nhúc nhích một chút.

Lúc này, da thịt mạnh mẽ ma sát khiến đầu óc hắn bỗng vang lên một tiếng, hơi thở trở nên gấp rút căng thẳng hơn trước nữa.

Bình Luận (0)
Comment