"Tộc trưởng hiện tại rất tốt.
Hắn mỗi ngày đều quấn lấy Tô Tuấn, cũng rất chăm chỉ học tập.
Hiện Oánh Oánh đang dạy hắn về Quốc Sách".
Tiêu Ly không ngừng khen ngợi: "Trù nghệ của nha đầu kia thật sự không tồi."
Nuốt hết ngụm cơm : "Giáo chủ, có phải ngài vẫn nên trở về gặp tộc trưởng một chút không?"Đôi đũa Vệ Chiêu thoáng ngừng lại một chút, nhưng rất nhanh đã khôi phục: "Không cần, hắn rất thông minh, ta sợ hắn sẽ nhận ra điều gì đó không ổn.
Dù sao, hiện tại ta cần phải đi đến Thành Quận một chuyến, vẫn còn một việc quan trọng mà ta chưa làm xong."
Tiêu Ly trầm mặc một lát, nói: "Đúng vậy."
Tạm dừng một chút, nói: "Hôm qua nhận được tin từ Doanh Doanh."
"Là tin gì?" Vệ Chiêu ngẩng đầu lên."
Là chuyện Vương phi của hắn đã mang thai."
Tiêu Ly do dự một chút rồi nhỏ giọng nói.
Vệ Chiêu nhíu mày, nói: "Chuyện này có chút khó giải quyết."
"Đúng vậy, vương tử Tiểu Khánh Đức vốn đã rất ít hài tử.
Hắn có nhiều phi tần như vậy, nhưng hiện tại dưới gối cũng chỉ có một nữ nhi, lần này xem ra hắn rất mong nàng sẽ hạ sinh một tiểu nam hài.
Cho dù nàng không sinh ra được nam hài nhi, bên phía chúng ta cũng có thể kiếm cho nàng một đứa bé trai thay thế.
Như vậy, vạn nhất Tiểu Khánh Đức Vương có cái gì ngoài ý muốn, đứa trẻ này sẽ là lựa chọn duy nhất để kế vị.
Nhưng giờ đây, Vương phi của hắn cũng đã mang thai, mà nàng lại là chính thất, đứa con ngài ấy cũng là danh chính ngôn thuận được thừa nhận, vậy thì…" Tiêu Ly nói.
Vệ Chiêu suy nghĩ một chút , rồi nói: "Nghe nói biểu muội này của Thái tử thân thể luôn luôn không tốt, hiện tại nếu nàng bất cẩn té ngã, lại không may bảo vệ không được hài tử thì cũng là chuyện rất bình thường."
"Đúng vậy."
"Về phía Doanh Doanh, sau khi việc cái thai được giải quyết, nàng phải nhanh chóng lấy được tấm bản đồ phòng ngự binh lực của Ngọc Gian Phủ trong tay Tiểu Khánh Đức Vương càng sớm càng tốt.
Bình Thúc sẽ phái người đi lấy và nhanh chóng mang nó trở về kinh thành."
"Dạ, Ta sẽ phái người truyền tin cho nàng."
Bình thúc cung kính nói.
Vệ Chiêu lấy ra một tấm lệnh bài, đưa cho Bình thúc: "Tại căn nhà ở thành Hà Tây của Diêu gia trang, ta đã để một lượng lớn vũ khí ở đó.
Bình Thúc, thúc hãy dẫn người đến chuyển chúng về đây.
Đây là lệnh bài của Bùi Diễm đưa cho ta, nếu gặp binh lính tuần tra, thúc có thể sử dụng nó."
"Dạ."
Ba người không nói thêm gì nữa.
Sau khi ăn xong, Vệ Chiêu ngẫm nghĩ một lúc và đứng lên: "Tứ sư thúc, thúc đi theo ta."
Nắng thu lơ đãng chiếu xuống giữa bụi cây, Tiêu Ly theo sau Vệ Chiêu đi qua núi rừng, tiến về phía đỉnh núi.
Ngọn núi này nằm sâu trong khe suối Tinh Nguyệt Cốc , địa thế khá cao, Đúng vào một ngày thu trong xanh, đến khi hai người đứng trên đỉnh núi, họ nhìn thấy được một khoảng không gian rộng lớn đang xuất hiện trước mắt, phía xa xa là dãy núi trùng điệp nối tiếp nhau, , cảnh sắc dưới ánh trăng, tất cả đều nằm trong tầm mắt.
Gió núi thổi qua, làm vạt áo hai người bay bổng.
Vệ Chiêu không nói gì, Tiêu Ly cũng không hỏi, hai người lẳng lặng đứng đó, thưởng thức vẻ đẹp mùa thu mênh mông này.
Nhiều năm trước, Nguyệt Lạc Sơn cũng có bức tranh mùa thu đẹp như thế này.
Cảnh sắc ngày hôm nay tuy vẫn vậy, nhưng cố nhân hiện giờ đang ở đâu? Câu trả lời là, trong những người đã từng đứng bên nhau chiêm ngưỡng vẻ đẹp của mùa thu này, ngoài một người không rõ đang ở đâu, tất cả đều đã theo gió thu biến mất.
Nghĩ đến đây, Tiêu Ly không khỏi lặng lẽ thở dài.
Vệ Chiêu với vẻ mặt buồn bã: "Sư thúc, ta cũng không biết khi nào mới có cơ hội trở lại nơi này."
Tiêu Ly biết hắn sắp phải rời xa nơi đây.
Nơi hắn đến chứa đầy bẩy rập, mỗi bước đi đều như đi trên phiến băng mỏng, giờ phút này, hắn nhất định sẽ giao phó lại tất cả.
Tiêu Ly không nhiều lời, vội cúi người hành lễ nói: "Thỉnh giáo chủ phân phó, Tiêu Ly dù thịt nát xương tan, cũng quyết không chối từ."
"Sư thúc, lần này tới Thành Quận, nếu như Hoàn Quân đã bại, chiến sự cũng đã thành công, thì chỉ cần một chiếu lệnh của Thái Tử, ta và Bùi Diễm sẽ phải ngay lập tức trở về kinh thành."
"Về kinh thành?" Lời nói của Tiêu Ly mang theo vài phần suy ngẫm.
Vệ Chiêu hiểu rõ suy nghĩ của hắn, thở dài nói: "Đúng vậy, lần này chính là chúng ta chủ động trở về kinh, chứ không phải là khởi binh tạo phản đánh về kinh thành."
Tiêu Ly nói: "Bùi Diễm không phải vẫn luôn muốn tranh quyền đoạt vị sao? Giáo chủ lúc trước cùng hắn hợp tác, cũng là vì chuyện này."