"Lúc trước ta hợp tác với hắn, một là thân phận đã bị bại lộ nên bị hắn uy hiếp.
Hai là nhìn trúng tài trí xuất chúng của hắn.
Hắn có đại chí thống nhất thiên hạ , nên ta lúc đó mới đáp ứng giúp hắn.
Bùi Diễm vốn là muốn cướp đoạt binh quyền trước, kiểm soát một nửa lãnh thổ phía bắc của triều đình, sau đó lại lợi dụng thời cơ mà kéo theo lão tặc kia xuống ngựa.
Nhưng lão tặc kia hẳn là cũng đã chuẩn bị chu đáo, mới để Bùi Diễm trọng chưởng binh quyền, Gia tộc của Bùi Diễm hiện tại đều được giám sát nghiêm ngặt.
Người nhà của các tướng sĩ tướng sĩ Trường Phong Vệ cũng đều ở tại Nam An phủ cùng Hương Châu.
Hiện tại mặc dù hắn bệnh nặng, nhưng những người Đổng Phương này cũng không nhàn rỗi."
"Nếu đã như vậy, thì khi khởi binh, Bùi Diễm sẽ có chút do dự."
Vệ Chiêu nhìn về phía núi xanh dưới bầu trời mùa thu, hậm rãi nói: "Còn có một điểm quan trọng hơn."
"Giáo chủ, xin mời chỉ giáo."
"Từ xưa tới nay, ai có lòng dân mới có thiên hạ.
Trong cuộc chiến tại Hà Tây này, ta đã từng thấy Thôi Tử Minh hiến kế, hắn khéo léo sử dụng niềm tin của toàn bá tánh kinh thành.
Cũng chính niềm tin phục này mới có thể đánh bại được Hoàn Quân.
Từ đó, ta đã hiểu rõ được đạo lý này."
Tiêu Ly thở dài: "Lòng dân giống như nước, có thể giúp thuyền đi, nhưng cũng có thể lật thuyền."
"Bùi Diễm lần này ra quân với khẩu hiệu chiến đấu vì nước, giành lại lãnh thổ từ Hoàn Quân, mới có thể dựa vào sức mạnh của bá tánh để chiến thắng được cuộc chiến này.
Bây giờ, khi cuộc chiến mới kết thúc, lòng dân muốn yên bình, nếu hắn ta lại khởi binh tạo phản, làm nổi lên chiến tranh một lần nữa, thì có khác gì kẻ trộm gọi bắt kẻ trộm? Cho dù giành chiến thắng, thì Bùi Diễm dựa vào gì mà bình định được thiên hạ, thu phục lòng dân đây?""Đúng vậy, thời cơ chưa đến, không có lý do, thì tức là danh bất chính, ngôn bất thuận."
Vệ Chiêu nói: "Nếu đã khởi binh thì đồng nghĩa với việc phải mạo hiểm rất lớn.
Lại nói, hiện tại tình hình kinh thành đã có sự biến đổi lớn, vậy thì Bùi Diễm chắc chắn đã có kế hoạch mới."
" Ừm….
Dù sao, Hoàng Đế hiện tại cũng bệnh không dậy nỗi, thay vì khởi binh tạo phản, tốt hơn hết vẫn nên phò trợ Tân Hoàng Đế lên ngôi, lại tranh thủ thời gian mở rộng thế lực, chờ thời cơ chín muồi mà thay thế Tần triều."
"Đúng vậy.
Hắn hiện tại chính là có chủ ý này, hắn còn muốn ta tiếp tục giúp hắn.
Nhưng ta cẩn thận suy nghĩ, nếu hắn đã ngồi lên vị trí kia, không chắc lời nói của hắn còn có giá trị hay không.
Ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Nếu Bùi Diễm là ngao, chúng ta cần phải tạo ra một con cò cho hắn ta, như vậy mới có thể ép cho hắn ta thực hiện lời hứa của mình."
Tiêu Ly suy nghĩ một chút rồi nói: "Giáo chủ định giúp đỡ Trang Vương?""Bùi Diễm có ý muốn bức cho Trang Vương tạo phản, sau đó lại loại bỏ Thái tử, lợi dụng cơ hội lần này mà đưa Tĩnh Vương lên ngôi.
Trước mắt, ta đã đồng ý với dự định này của hắn, nhưng đến lúc đó, chúng ta sẽ thừa cơ mà giúp đỡ cho Trang vương thắng.
Có Trang Vương, thì lời hứa của Bùi Diễm không còn là vấn đề, việc chúng ta thành lập một phiên quốc cũng rất dễ dàng.
Hiện tại , Trang Vương đã không còn quyền lực nữa, chỉ cần chúng ta kiểm soát được Tiểu Khánh Đức Vương, hắn tất nhiên sẽ nghe lời."
Sau một khoảng lặng, Tiêu Ly nhìn Vệ Chiêu, khuôn mặt tuấn mỹ như thoát tục, thấp giọng nói: "Nhưng nếu đã là như vậy, Giáo chủ còn phải đối đầu với bọn họ trong một thời gian nữa."
Vệ Chiêu nghiêng đầu sang chỗ khác, thản nhiên nói: " Nếu có thể đổi lấy vài chục năm bình yên cho tộc ta, thì như thế cũng không tồi."
Tâm trạng của Tiêu Ly dao động, yết hầu run lên, lại có chút nghẹn ngào.
Vệ Chiêu nghe được, quay đầu nhìn hắn, mỉm cười nói: "Sư phụ đã từng nói, sư thúc là người mà khi gặp chuyện vẫn bình tĩnh nhất."
Tiêu Ly không biết phải nói gì, Vệ Chiêu nghiêm mặt nói: "Tiêu Ly."
"Có."
"Ngươi phải nhớ, dân tâm là gốc rễ, tuyệt đối không được làm mất lòng dân.
Lúc ngươi làm chính sự, nhất định phải nghe theo ý kiến của tộc nhân, tuyệt đối không được rời tâm ly đức, càng không thể đả thương dân chúng.
Chỉ có toàn tộc trên dưới đồng tâm, Nguyệt Lạc mới có hi vọng trở nên cường đại."
Tiêu Ly khom người thi lễ: "Tiêu Ly sẽ luôn ghi nhớ lời giáo huấn của Giáo chủ."
"Thêm nữa, ta đã cho người mua sắm các tiệm thêu trên khắp Hoa Triều, ngươi hãy chọn một số nữ thêu thợ giỏi và lanh lợi để quản lý.
Thu nhập từ các tiệm thêu này sau này sẽ dùng để mở trường học, khai phá vườn trà và ruộng mùa để thu hoạch."
"Dạ."
"Từ năm nay trở đi, trong tộc hãy chọn ra một số đứa trẻ có tài năng, tập trung họ đến Sơn Hải Cốc để học văn và luyện võ.
Ngươi sẽ tự mình dạy họ.
Khi chúng lớn lên, sẽ gửi đến Hoa Triều để tham gia kỳ thi văn võ."
Vệ Chiêu tạm dừng một chút, rồi tiếp tục: "Nhưng, cần phải âm thầm chú ý đến gia đình của những đứa trẻ đó."
"Dạ."