Vệ Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói: "Chỉ có vậy thôi."
Hắn lui về sau một bước, cúi người thi lễ: "Tất cả đành làm phiền sư thúc."
Tiêu Ly nâng Vệ Chiêu dậy, không kìm chế được kích động ôm chặt lấy hắn.
Mặc dù Vệ Chiêu cao hơn Tiêu Ly đến nửa cái đầu, nhưng trong khoảnh khắc này, Tiêu Ly cảm giác như mình đang ôm lấy đứa trẻ ngày xưa, ngây thơ và thuần khiết như nguồn nước trong lành vào trong lòng.
Vệ Chiêu để mặc hắn ôm, sau nửa ngày mới nhẹ giọng nói: "Sư thúc, ngài yên tâm, một ngày nào đó ta sẽ trở lại."
Mắt Tiêu Ly đầy nước mắt, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: "Vô Hà, ngươi phải bảo trọng."
Khi Vệ Chiêu và Tiêu Ly vừa đi khỏi, Bình thúc quay đầu lại nhìn chằm chằm Giang Từ, không nói một lời.
Giang Từ lại cười với hắn một tiếng, xoay người rời đi.
Không lâu sau, nàng trở lại với một chén trà , nói: "Bình thúc, ngài uống trà đi."
Bình thúc ban đầu muốn từ chối, nhưng hương thơm của chén trà khiến ông thay đổi ý định.
Hắn nhận lấy chén trà, cúi đầu xem xét, cả giận nói: "Các ngươi."
Giang Từ không khỏi phì cười, nói: " Không phải là ta lấy, là Vô Hà đã đến phòng của ngài lấy trộm.
Hắn nói lá trà tốt nhất trong cốc nhất định phải ở trong nhà của Bình thúc."
Bình Thúc còn chưa kịp phản ứng, Giang Từ đã nhanh chóng bổ sung thêm: " Bình thúc, Vô Hà nói rồi, lần sau chúng ta nhất định sẽ mang trà Vân Tiêm ngon nhất về cho ngài, bảo đảm so với trà trong nhà ngài còn tốt hơn, ngài đừng nóng giận nữa."
Bình thúc cầm chén trà ngồi xuống trước bàn, liếc nhìn Giang Từ mấy lần rồi im lặng, muốn nói lại thôi.
Giang Từ vội ngồi xuống bên cạnh hắn, năn nỉ: "Bình thúc, ta muốn cầu xin ngài một chuyện."
"Chuyện gì?" Bình thúc lạnh lùng nói."
Ngài kể chuyện khi còn bé của Tiêu Hà cho ta nghe có được không?"Vệ Chiêu và Tiêu Ly từ trên núi xuống, vừa đi đến phía sau nhà đã nghe thấy tiếng cười của Bình thúc và Giang Từ truyền ra từ trong phòng.
Cả hai đều ngạc nhiên, Tiêu Ly cười và nói: "Được nhìn thấy Bình Vô Thương cười, thật đúng là chuyện hiếm ."
Vệ Chiêu nghe tiếng cười của Giang Từ, khóe miệng không tự chủ khẽ nhếch lên.
Tiêu Ly nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi có chút chua xót, vội cúi đầu xuống.
Khi thấy hai người bước vào nhà, Bình Thúc vội vàng đứng dậy.
Vệ Chiêu thản nhiên nói: "Các ngươi ra ngoài chờ ta."
Hắn đi vào căn phòng phía bên phải, Giang Từ cũng đi theo vào, yên lặng tựa vào ngực hắn.
Cả hai người quan sát quanh phòng, cảm thấy ấm áp, mùi hương nhẹ nhàng của những ngày qua tựa như như một giấc mộng dài, cuối cùng cả hai cũng phải tỉnh giấc trở về hiện thực.
Vệ Chiêu cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nàng ở lại đây đi."
Giang Từ quả quyết lắc đầu, nhẹ nhàng véo một cái vào ngực hắn.
Vệ Chiêu biết nàng đây là đang nhắc nhở hắn về lời thề trước kia.
Tuy là vậy, hắn vẫn cúi xuống, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ta hiện tại còn có vài việc quan trọng cần giải quyết, nàng đi cả ngàn dặm xa xôi theo ta."
Nàng ngẩng đầu lên, mắt mở thật lớn, cố gắng không để nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói: "Chàng tới chỗ nào, ta liền tới chỗ đó, chàng nhất định không được bỏ lại ta."
Hắn ôm chặt nàng, ánh mắt dõi theo hình ảnh bên ngoài cửa sổ.
Những chiếc lá vàng rơi rụng múa lượn trong nắng thu cuối cùng, tiếng lá rơi phất phới nghe thấy rõ ràng, một con chim sẻ đậu trên bậc cửa sổ.
Không lâu sau, lại có một con chim sẻ khác bay tới, sau một lúc, cả hai con chim cùng bay đi.
Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt của nàng, hôn lên nước mắt của nàng, nói: "Được, ta đi nơi nào, nàng đi nơi đó."
Giang Từ lúc này mới nín khóc, cười với hắn, sau đó cả hai cùng bước ra khỏi phòng.
Con đường xuống núi mọc đầy cỏ dại, Vệ Chiêu dứt khoát dắt tay Giang Từ.
Tiêu Ly và Bình thúc không dám quay đầu lại nhìn, chỉ lặng lẽ mở đường đi về trước.
Trước khi đến khe đá, Vệ Chiêu dừng bước.
Bình Thúc tới gần, cúi đầu hỏi: " Có phải nên từ biệt rồi không?"Giang Từ cảm thấy tay mình đang nắm chặt tay của Vệ Chiêu chợt có chút run rẩy, liền ngửa đầu nhìn hắn.
Vệ Chiêu lúc này mặc bộ trang phục trắng như tuyết, làm cả người hắn tỏa sáng như ngọc, hắn dịu dàng nhìn nàng.
Nàng không khỏi nói: " Có nên đi tạm biệt phụ thân và a tỷ không?"Vệ Chiêu nắm chặt tay nàng, quay sang nói với Tiêu Ly và Bình thúc: "Tứ sư thúc, Bình thúc."
"Có."
Hai người đồng loạt khom người hành lễ."
Không dám, hai vị là trưởng bối của Vệ Chiêu.
Hôm nay ta muốn mời hai vị làm chứng cho ta một việc."
Vệ Chiêu nhìn Giang Từ, lời nói rất kiên định.
Trong lòng Tiêu Ly không biết rõ là nên vui hay buồn.
Bình Thúc hiện tại nghĩ đến đại kế đã sắp thành, kẻ ác ma kia bệnh nặng không dậy nổi, nữ tử này lại thiện lương động lòng người, nghĩ đến đây không khỏi cảm thấy vui mừng cho hắn.
Vì vậy, cả hai người cùng đồng thời gật đầu nói: " Được."