Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 455 - Chương 455: Gió Thu Cuồn Cuộn (1)

Chương 455: Gió thu cuồn cuộn (1)

Giang Từ lại không rõ Vệ Chiêu đang nói gì.

Vệ Chiêu cười với nàng, dắt nàng đi về phía bên phải khe đá.

Đến trước ngôi mộ, hắn kéo nàng quỳ xuống cùng hắn.

Hắn nhìn chữ khắc trên bia đá kia, đôi mắt dần đỏ lên, tay cũng bắt đầu run run.

Tiêu Ly thở dài, đi tới trước mộ, vái chào một cái, lại khẽ vuốt lên tấm bia đá, nói: "Đại sư huynh, hôm nay Vô Hà thành thân ở đây, xin ngài nhận ba lạy của hai người bọn họ, cùng nhau chúc phúc cho bọn trẻ."

Trong một chốc, tầm mắt Giang Từ bị bao phủ bởi nước mắt, nàng quay đầu lại nhìn về phía Vệ Chiêu.

Dưới ánh nắng mùa thu, nụ cười của hắn trở nên mềm mại và dịu dàng.

Hắn chậm rãi lau đi nước mắt cho nàng, nhưng vẫn không nói gì.

Nàng theo hắn dập đầu trước bia mộ.

Một lần, hai lần, ba lần, chỉ mong kiếp này lần kiếp sau, dưới sự chúc phúc của phụ thân và a tỷ hắn, hai người bọn họ mãi không chia lìa.

Từ Nguyệt Lạc tới Úc Châu, không chỉ trong một ngày là tới nơi được.

Bình Thúc chuẩn bị cho hai người hai con ngựa.

Vệ Chiêu đeo mặt nạ và mũ lụa rộng thùng thình lên, còn Giang Từ thì đổi nam trang.

Sau khi đã thu thập thỏa đáng, hai người cáo biệt Tiêu Ly và Bình thúc, một đường đi về hướng Úc Châu.

Đi được nửa ngày, Giang Từ dứt khoát bán một con ngựa ở một chợ gần đó, sao lại cùng Vệ Chiêu cưỡi chung một con ngựa.

Trên đường, gió thu se lạnh.

Vệ Chiêu mua một chiếc áo lông màu xám lớn, ôm Giang Từ chặt trong lòng.

Bên ngoài là gió thu lạnh lẽo thổi đến, bên trong áo lại ấm áp như mùa xuân.

Giang Từ chỉ ước rằng con đường này mãi không có điểm kết thúc, chỉ nguyện cả đời, đều cuộn mình trong vòng tay ấm áp của hắn.

Đêm đến, hai người bọn họ luôn dính sát vào nhau.

Chỉ khi có như vậy, bọn họ mới không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo nữa.

Mọi cảm xúc của hắn càng trở nên mạnh mẽ, Giang Từ cũng từ từ cảm giác được hắn mơ hồ biến hóa.

Khi hắn ngủ say, có lúc hắn sẽ cuộn mình lại, tựa như trong giấc mơ hắn đã phải chịu nỗi đau nào đó.

Trên đường đi, khi chứng kiến cảnh tàn phá sau chiến trận hắn cũng luôn cau mày, không nói một lời.

Càng làm cho nàng thập phần bất an chính là, những vết thương nằm sâu trong lòng kia của hắn, mới chính là thứ mà nàng thủy chung cũng không dám chạm vào.

Vì nàng sợ, khi nàng đụng đến những vết thương cũ nát kia, thì hắn sẽ biến mất.

Vì vậy, nàng chỉ mong sao cho mau chóng đêm xuống, để hắn và nàng cùng nhau chìm đắm trong tình yêu sâu đậm này của hai người bọn họ.

Ngày ấy, cho dù là khi nhìn từ xa, người ta cũng có thể thấy bà con dân chúng khắp các con đường ở Úc Châu đang ăn mừng việc binh đoàn Trường Phong Vệ đã đánh bại được Hoàn Quân, và giành lại Úc Châu.

Vệ Chiêu đứng đó mà nhìn khung cảnh này, bàn tay hắn bất giác đổ mồ hôi lạnh.

Giang Từ nhìn thấy khung cảnh này thì lại vô cùng mừng rỡ, quay đầu lại nhìn hắn, cười nói: ""Thật tuyệt, nếu sau này không còn chiến tranh nữa thì càng tốt."

Vệ Chiêu gượng gạo mỉm cười, hắn đột nhiên quát to một tiếng, giục ngựa bay nhanh.

Cuối cùng đến khi vào thành Thương Châu lúc trời tối.

Tốc độ di chuyển của Bùi Diễm rất nhanh, binh đoàn Trường Phong Vệ đã đuổi theo quân đội Hoàn Quân tới thành quận.

Bên trong thành Úc Châu, có Hà Chấn Văn, hầu tử của Tuyên Viễn, đang dẫn quân để bảo vệ.

Vệ Chiêu lén lút vào thủ phủ để điều tra, sau đó quay trở về khách trọ nói: "Tướng gia hiện không ở đây, chúng ta phải đến Thành Quận."

"Phải đi ngay sao?" Giang Từ thay hắn gỡ mặt nạ xuống, xoay người đặt lên bàn.

Vệ Chiêu im lặng một lúc, đột nhiên từ phía sau ôm chặt Giang Từ.

Nàng thuận theo ngã vào trong ngực hắn, ánh nến cuối cùng trong phòng cũng được dập tắt.

Giang Từ tỉnh lại thấy mình đang nằm cuộn tròn trong lồng ngực hắn.

Nàng mượn một chút ánh trăng bên ngoài cửa sổ xuyên vào mà ngắm nhìn khuôn mặt hắn.

Nhìn ở khoảng cách gần như vậy, có thể nhìn thấy hai hàng chân mày của hắn đang nhíu chặt lại với nhau, nàng nhịn không được đưa tay lên muốn xoa nhẹ lông mày của hắn.

Khi tay nàng còn chưa chạm vào, hắn đột nhiên mở mắt, ôn nhu hôn lên lòng bàn tay của nàng.

Giang Từ không nhịn được cười: " Chàng còn chưa ngủ sao?"" Nàng cũng không ngủ à."

"Vậy chàng nói ta biết, chàng đang suy nghĩ gì đi? Nghĩ gì mà tới mức hai hàng lông mày nhíu chặt lại với nhau, trông không hề đẹp mắt."

Vệ Chiêu nghe nàng nói vậy có chút sững sờ, sau đó lại tiếp tục ôm chặt lấy nàng, một lúc lâu sau mới hỏi: "Tiểu Từ, nói cho ta biết tại sao khi đó nàng lại chọn ta?"Giang Từ suy nghĩ một chút, lắc đầu cười nói: "Ta cũng không biết."

Hắn ở bên tai nàng thở dài: " Nàng đúng là ngốc mà."

" Sư phụ ta từng nói, ngốc có phúc có người ngốc."

Hắn lại thở dài: " Nhưng ta là người xấu.

Xấu, rất xấu."

Bình Luận (0)
Comment