Hoàng đế từ từ nằm xuống, khép mắt lại.
Một lúc sau, Diệp lầu chủ thản nhiên nói: "Đứa trẻ này."
Nhận thấy Hoàng đế không nói thêm, nghe tiếng hít thở biết ông ta đã ngủ, Diệp lầu chủ nhẹ nhàng kéo chăn lên cho ông ta rồi âm thầm rời khỏi nội các.
Thái tử đứng ở ngoài đại điện, nhẹ giọng hỏi: "Phụ hoàng đã ngủ chưa?"Diệp lâu chủ bước ra khỏi điện, Thái tử theo sau, giọng thấp hơn nói: "Hôm nay Hoàng thượng đã chống đỡ để không ngã xuống, lần này bệnh của người quá nặng, mặc dù đã tỉnh lại nhưng bản nguyên đã bị tổn thương nghiêm trọng, Thái tử cần phải chuẩn bị từ bây giờ."
Thái tử nhíu mày nhìn về phía cửa sổ có khắc hoa màu đỏ thẫm trong điện Duyên Huy, cuối cùng chỉ nói một câu: "Đã làm phiền Diệp lâu chủ."
Thần tất nhiên tận lực.
Diệp lâu chủ cúi lưng thật sâu.
Bùi Tử Phóng cố gắng thoát khỏi sự truy hỏi của Đổng Phương, vội vàng rời khỏi cung.
Nhưng chưa đi được bao xa, lại thấy một người bước vào Càn Thanh Môn.
Ông không còn cách nào khác đành dừng bước lại , cười nói: "Khương Thế Chất."
Hầu Túc Hải tên thật là Khương Hào, tầm khoảng 35 tuổi, khuôn mặt điển trai, ánh mắt trong trẻo.
Nhìn thấy ông, hắn mỉm cười nói: " Hầu gia, tại hạ hiện tại có việc gấp cần vào cung yết kiến hoàng thượng, ngày khác lại hẹn gặp ngài."
Bùi Tử Phóng khoát tay để hắn rời đi, nhưng trong lòng ông biết rõ tình thế hiện tại có chút không ổn.
Hầu Túc Hải vống là tử sỉ nguyện trung thành với Hoàng đế.
Hiện tại hắn lại vào cung, có thể thấy, ba vạn binh lính của hắn nhất định đã chờ mệnh lệnh bất cứ lúc nào cũng có thể hành động, có lẽ ngay cả các quân doanh trong kinh thành cũng đã sớm được chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, Bùi Tử Phóng vội vàng lên ngựa, xuất phát đi nhanh về Tướng phủ.
Bùi phu nhân sớm có tin tức, hiện tại nhìn thấy hắn đi vào khuôn viên, bà không khỏi có chút lo lắng, bỏ hết mọi người ở sau, đuổi theo hắn , nói: "Có chuyện gì sao? Không phải ngươi…"Bùi Tử Phóng không để ý đến bà, một mực chìm trong suy tư.
Một lúc sau, ông mới trầm ngâm nói: " Người kia, rốt cuộc là ai?"Người nào?Chính là người thần bí hiện nay luôn túc trực bên cạnh Hoàng thượng.
Mặc dù ta không nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn , nhưng chắc chắn rằng thân thủ của hắn tuyệt không hề thua kém với Diễm Nhi.
Chuyện Hoàng thượng tỉnh lại lần này chắc chắn là có quan hệ với hắn.
Nhưng từ khi nào bên cạnh Hoàng Thượng lại xuất hiện một người như vậy?Bùi phu nhân hít một hơi lạnh, bảo: "Ta sợ là, Hoàng thượng có lẽ đã tỉnh lại từ tháng trước."
Bà thuật lại lời mà tối đêm đó Khương Viễn đã nói với bà.
Nghe xong, Bùi Tử Phóng càng nghe mày càng cau chặt lại: " Chuyện lần này e là hỏng rồi.
Là do chúng ta quá chủ quan."
Bùi phu nhân dần dần trấn định, cười lạnh: "Cũng không hoàn toàn.
Lúc này hay một tháng trước hắn tỉnh lại thì thế nào? Phía Bắc cảnh hiện tại vẫn nằm trong quyền quản lý của chúng ta, hắn sẽ không dám đụng đến Kính nhi.
Ninh Kiếm Du và kỵ binh của Trường Phong Vệ ta cũng đâu phải là thứ mà hắn có thể dễ dàng bắt nạt."
Hắn thực sự rất xảo quyệt.
Đã tới bước này, hắn thậm chí còn sắc phong Diễm nhi làm Trung Hiếu Vương nữa.
Hừ, nếu bây giờ Diễm nhi có ý mưu phản, chắc chắn sẽ bị coi là người đời coi là bất trung bất nghĩa , còn lấy ai ủng hộ Diễm nhi nữa.
Thủ đoạn này của hắn cũng đủ ngoan độc."
" Diễm nhi đâu ?""Hiện vẫn còn đang ở Hoàng Thái Điện, không thể ra ngoài được."
Bùi phu nhân nói: Không cần chờ Diễm nhi trở về nữa.
Ngươi ngay lập tức sai người ra khỏi thành, thông qua đường hầm, truyền tin cho Ninh Kiếm Du, để hắn đưa quân bao vây Tây phủ."
Bùi Tử Phóng khẽ lắc đầu, nói: "Tình hình hiện tại cho thấy, Tạ Triệt vẫn chưa muốn gánh lấy danh hiệu tru diệt công thần.
Hơn nữa hắn cũng không muốn đẩy Trường Phong Vệ đi vào đường cùng, vì vậy, Diễm nhi tạm thời vẫn chưa có nguy hiểm.
Nhưng nếu chúng ta cứ như vậy mà tự ý điều binh, sẽ chỉ làm mất uy tín chứ không được lợi ích gì.
Thế này đi, trước mắt hãy để Ninh Kiếm Du âm thầm điều binh đến Tây phủ, nhưng bên ngoài thì vẫn không để cho người khác biết được."
Vệ Chiêu không giấu được sự phấn khích trên khuôn mặt mình.
Hắn vội rời khỏi Càn Thanh môn, thấy Dịch Ngũ dẫn theo một nhóm từ Quang Minh Ty đi đến từ phía đông, trong lòng mới có chút yên tâm.
Dịch Ngũ nhanh chóng dắt ngựa tới, Vệ Chiêu lạnh giọng nói: "Mau tới đó xem thử, cẩn thận có người theo dõi!"Hắn đánh ngựa trở về Vệ phủ, đi thẳng đến vườn đào.
Vệ Chiêu không giữ được bình tĩnh, loạng choạng đi đến khu rừng đào đầy cành khô trong khuôn viên, hắn nhìn xung quanh thấy quanh mình không còn ai, mới thở mạnh một hơi, đầu gối không trụ được nữa khụy xuống, nôn ra một ngụm máu.