Trước đó, khi ở trong Thái Miếu, để Hoàng đế không nảy sinh nghi ngờ, hắn đã cố tình làm tổn thương một phần tâm mạch của mình, gây ra triệu chứng nôn máu giả do việc sử dụng "Băng Phác Đan".
Chỉ có như vậy, hắn mới thoát khỏi sự dò xét của kẻ mặc áo đen bên cạnh Hoàng đế, cuối cùng hắn cũng may mắn thoát nạn.
Tuy nhiên, việc này cũng đã làm tổn hại rất lớn đến tâm mạch của hắn.
Đến lúc này, hắn cũng không chống được nữa, gục người xuống vùng đất lầy.
Trước mắt hắn hiện giờ từng màu đen trắng xen kẽ, cả người dường như đã rút cạn tinh lực, không thể đứng lên được nữa.
Trong lúc mơ màng, hắn như nhìn thấy nàng hiện đang đứng ở dưới cành đào khô héo.
Nàng mỉm cười nhìn hắn, khẽ nói : " Không cho phép chàng bỏ lại ta."
Làm sao hắn có thể bỏ lại đây chứ? Đây là sự ấm áp duy nhất trong đời mà hắn đã trông mong từ lâu.
Nhưng mà, trách nhiệm từ khi sinh ra này, cừu hận đầy người này , hắn làm sao có thể dễ dàng từ bỏ?Ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ, gió nhẹ thổi lên tóc mai của hắn.
Hắn kịch liệt thở hổn hển, nhấc lên một tia chân khí cuối cùng bảo vệ tâm mạch tựa như đang muốn đứt gãy kia.
Đến cuối cùng, hắn không chịu được nữa, chìm vào bóng tối vô biên.
Trong Hoằng Thái điện, Bùi Diễm cuối cùng cũng không còn sức uống rượu nữa , ngã lên người Tĩnh Vương.
Chúng thần thấy hắn như vậy, lúc này mới chịu bỏ qua.
Đợi các chúng thần lần lượt rời đi, Tĩnh Vương vội nói: "Mau đưa Trung Hiếu Vương trở về nghỉ ngơi đi."
Khương Viễn nhanh chóng dẫn người vào điện, Bùi Diễm hiện tại đã không đi nổi nữa.
Khương Viễn bất đắc dĩ đành phải tự mình dìu hắn ra khỏi Càn Thanh môn.
Đám người Đồng Mẫn đã sớm phụng mệnh chờ sẵn, thấy hắn đi ra trực tiếp đi đến Bùi Diễm về trong xe ngựa, đi về phủ.
Trên xe, Bùi Diễm dốc hết nội lực để nôn sạch rượu trong người ra, chờ đến khi lấy lại được tỉnh táo, hắn vẫn để Đồng Mẫn cõng mình đi vào trong phủ.
Đồng Mẫn tất nhiên là hiểu ý của hắn, trực tiếp đưa hắn đi đến Điệp Viên.
Bùi phu nhân một thân nhàn nhã, đang đứng dưới hành lang cho chim ăn, thần sắc bà vô cùng bình tĩnh, thỉnh thoảng còn đùa nghịch với chú chim Bát Ca chút.
Bùi Diễm nhìn khuôn mặt của bà , cước bộ không khỏi chậm lại.
Đến khi đến gần, hắn quỳ xuống hành lễ nói: " Hài nhi thỉnh an mẫu thân."
Bùi phu nhân cười: "Nay ngươi đã là Trung Hiếu Vương, không cần đa lễ như vậy.
Mau đứng dậy đi."
Mẫu tử hai người tất nhiên là hiểu ý nhau, không khỏi cùng bật cười.
Bùi phu nhân đưa bình sứ chứa đồ ăn của chim cho Bùi Diễm nói: "Bát ca gần đây có chút không nghe lời, ta dạy như thế nào, nó sống chết cũng không chịu mở miệng, lại còn luôn muốn bay ra ngoài.
Ngươi xem phải làm sao bây giờ?"Bùi Diễm cũng không cho ăn tiếp, chỉ đùa nghịch vài cái, tuy nhiên Bát ca vẫn không mở miệng.
Hắn cũng không vội, chỉ đặt lồng chim xuống , cười nói: "Một ngày nào đó nó sẽ nói thôi."
Nhưng một khi để nó bay ra khỏi cái lồng này, cũng sẽ không bắt lại được nó.
Nó còn chưa biết bay, lại nói bên ngoài trời lạnh đất rét, ở đây lại có bức vải lông ngăn gió, còn có đồ ăn và nước, nó làm sao nỡ bay đi? Chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, nó mở miệng là được.
Bùi phu nhân nghe hắn nói xong không khỏi bật cười , dưới sự hỗ trợ của hắn đi vào Đông các, nói: "Hoàng thượng xem ra cũng là chủ ý này đi.
Hắn đoán được hiện tại ngươi không biết bay, hắn cũng sẽ không để cho ngươi bay.
Ngươi định làm thế nào?"Bùi Diễm nghiêm túc nói: " Trước mắt chúng ta có hai con đường để chọn.
Hoặc là thành thật ở đó, chờ cho đến mùa xuân , hắn buông lỏng đề phòng thì chúng ta lại bay đi.
Hoặc là , ngay tại thời điểm này , chúng ta ra sức giày vò, cố gắng phá vỡ lồng sắt rồi lại bay ra ngoài."
Bùi phu nhân khẽ gật đầu, nói: "Những gì nên làm, ta và thúc phụ ngươi đều đã thay ngươi làm rồi.
Ngươi phải nhớ kỹ, an nguy của ngươi hiện đang gắn liền với an nguy của rất nhiều người, nhất định phải hành động cẩn trọng.
Nhưng nếu thật sự đến lúc không còn cách nào khác, thì ngươi cũng không cần phải ngần ngại quá nhiều."
Bùi Diễm nghiêm túc gật đầu: " Dạ."
Hắn rời khỏi Diệp Viên, suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Đồng Mẫn: "Ngay lập tức hãy cho Ám Vệ đi điều tra Diệp lâu chủ của Lãm Nguyệt là ai ? Nhất định phải điều tra tất cả mọi thông tin về hắn cho ta, không được để sót bất kỳ manh mối nào!""Dạ."
Còn nữa, ngay lập tức tăng thêm nhân thủ bảo vệ Tử Minh, nhưng phải bí mật mà làm.
Đặc biệt phải chú ý xem có người nào khác đang âm thầm theo dõi hắn không.
Dạ.
Có điều, trong những ngày gần đây, quân sư chỉ thỉnh thoảng đến chợ Đông để dạo chơi, còn lại thời gian toàn bộ của ngài ấy đều ở trong Tây Viên, không có đi đến nơi nào khác.
Về phía Vệ Chiêu, tình hình theo dõi thế nào rồi?