Đồng Mẫn cười khổ: "Thân thủ của Vệ đại nhân quá cao cường.
Các huynh đệ đi theo ngài ấy đều bị cắt đuôi bỏ lại hết."
Bùi Diễm trong lòng có chút đau xót, nhưng rất nhanh hắn đã khôi phục lại bình thường, trầm giọng nói: "Tiếp tục theo dõi cho ta, nếu phát hiện hành tung Giang cô nương, thì phái thêm mấy người âm thầm bảo vệ nàng."
Khi ngự liễn dọc theo đường lớn Đại Miếu và đi ngang qua Hoàng Thành, hai con đường được canh giữ nghiêm ngặt để vào cung, rất nhiều bách tính tận mắt nhìn thấy thánh giá đi ngang qua.
Do đó, tin tức về việc Hoàng đế, người đã hôn mê suốt nhiều tháng, đột nhiên tỉnh lại và xuất hiện tại lễ đại tế lễ tại Đại miếu, đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Đến giữa trưa, có một đạo sắc chỉ được ban hành từ trong cung: để chúc mừng sức khỏe của Hoàng đế đã phục hồi, kinh thành sẽ có ba ngày lễ mừng, tổ chức chợ đêm , đốt pháo hoa để chúc mừng ngày vui này.
Giang Từ sợ sẽ liên lụy đến Vệ Chiêu, biết mình không nên lộ diện nên mặc dù là ngày hội lớn nhưng nàng vẫn không ra ngoài.
Dù sao trong nhà vẫn còn rất nhiều đồ ăn, nàng cả ngày ở trong phòng cẩn thận đọc y thư, cũng không cảm thấy cô đơn lạnh lẽo.
Thỉnh thoảng lại nhớ tới lời nói tâm tình của hắn vào đêm qua, trong lòng nàng liền cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng cũng có lúc không hiểu bị làm sao, nghĩ đến những lời đó, nàng lại có một loại xúc động như muốn rơi lệ.
Mấy ngày gần đây, nàng luôn cảm thấy bản thân mình có chút không đúng, nhưng cũng chưa nghĩ được nguyên nhân là do đâu, nên chỉ đành mặc kệ.
Đêm xuống, kinh thành lại rực sáng bởi những tia pháo hoa.
Ánh sáng lung linh như những bông hoa lửa bạc tỏa sáng trên nền trời tối .
Giang Từ đứng trong sân, nhìn về phía bầu trời đầy khói lửa kia, không khỏi mỉm cười.
Trước đây, nếu có cảnh tượng náo nhiệt như vậy, nàng nhất định sẽ lao ra nhìn xem, tham gia vui đùa một chút.
Nhưng hôm nay, nàng chỉ muốn ở yên trong khoảnh sân nhỏ này, chờ đợi hắn trở về.
Pháo hoa dần tắt đi, đêm cũng càng trở nên khuya, nhưng hắn vẫn chưa thấy về.
Đêm đông lạnh như vậy, đồ ăn trên bàn đã nguội lạnh kết thành một đoàn, hắn vẫn chưa trở về.
Ánh nến cũng dần tắt, nàng nằm trên bàn, ngủ thiếp đi.
Đột nhiên một tiếng động nhẹ từ phía sân truyền đến.
Nàng vội vàng đứng dậy, mở cửa chạy nhanh ra ngoài.
Nhưng đêm vẫn lạnh .
không gian yên tĩnh, sương đêm dày đặc, trong sân chỉ có tiếng gió thổi qua cành Ngô Đồng làm lay động nhẹ nhàng, không thấy bóng dáng ai cả.
Trong đêm nay, kinh thành trở nên lung linh và rực rỡ, những bá tánh bình thường đều cười nói vui đùa, tận hưởng khoảnh khắc bình yên này.
Một đêm này, có người đau khổ chờ đợi, có người chìm nổi trong bóng tối vô biên, có người từng bước cẩn trọng, có người một mình đối diện với ngọn đèn lẻ loi.
Đêm dài đến mức, có rất nhiều người…… không thể ngủ yên.
Cũng trong đêm này, vì Hoàng đế đột ngột tỉnh lại, nhiều người chạy nhanh trong bóng tối, thậm chí thay đổi cả ngưỡng cửa của mình.
Một đêm này, thế lực khắp nơi đang im lặng đột nhiên lại tập hợp lại với nhau.
Cũng trong cùng một đêm này, Nhạc Phiên đang cầu xin một đạo thánh chỉ để trở thành một phần của Hoa Triều, mang theo những con tuấn mã không ngừng thúc roi nhanh chóng đi qua núi Nam Triệu.
Còn trên con đường từ Ngọc Đình Phủ đến kinh thành , cũng xuất hiện thêm vài ngàn chiến mã đang mang trên thân mình trọng trách to lớn, vội vàng lên đường.
Vệ Chiêu dường như vẫn còn đang bị đắm chìm trong bóng tối vô biên .
Hắn thử giãy giụa thoát ra, nhưng càng làm như vậy chỉ khiến toàn thân hắn đau nhói.
Thân thể của hắn, chỉ có lồng ngực vẫn còn ấm nóng.
Vì chỉ có như thế, mới có thể bảo vệ tâm của hắn, không bị bóng tối này đóng băng và đánh vỡ.
Hắn dốc hết sức lực của mình để cho hơi ấm còn sót lại trong lồng ngực phân tán vào các tâm mạch .
Lúc này đây, một lần nữa hắn như có thể nhìn thấy kiếm của sư phụ hắn từ từ xuyên qua cơ thể của tỷ tỷ mình, nghe lại tiếng hót thê lương của con chim Phượng Hoàng cả người đầy máu ở bãi cát Lạc Phượng.
Và, cả những dấu khắc trong căn phòng đá kia, đó là sự dịu dàng, ấm áp đã khắc sâu vào xương tủy hắn .
Tất cả những điều này điều là thứ duy nhất khiến hắn cố gắng bảo vệ hơi ấm cuối cùng còn sót lại trong ngực , để nó từ từ lan vào các tế bào trên cơ thể của mình.
Đến cuối cùng, tay chân hắn cũng đã có thể động đậy, hắn cũng từ từ mở hai mắt ra.
Bốn bề của rừng đào đã bị bao phủ trong màn sương sớm nồng đậm, mà bùn đất nơi hắn nằm, cũng bị phủ lên một tầng sương trắng nhàn nhạt.
Vệ Chiêu biết mình đã hôn mê cả đêm trong rừng đào này.
Hắn cố gắng ngồi dậy, tựa mình vào trong gốc một cây đào để điều chỉnh nhịp thở của mình, Nhìn cảnh sắc xung quanh, hắn thở phào một hơi , hắn cảm thấy vô cùng may mắn khi cuối cùng đã giữ lại được mạng sống của mình khi đứng trước quỷ môn quan.