Một cơn gió nhẹ thổi qua, Vệ Chiêu di chuyển cơ thể hơi cứng nhắc của mình để đứng lên.
Hắn nghiêng đầu nhìn thấy trong dòng suối nhỏ bên trong rừng đào, có chiếc thau to mà trước đó nàng dùng để bắt tôm cá vẫn còn nguyên ở chỗ đó.
Hắn lảo đảo đi tới, nhấc cái thau lên, lại phát hiện bên trong nó lại rỗng tuếch.
Hắn cúi đầu xuống, múc nước suối lên rửa sạch vết máu ở trên mặt, rồi ra khỏi khu vườn đào.
Dịch Ngũ đã ở đây đợi Vệ Chiêu suốt đêm, nhưng do chưa có lệnh của Vệ Chiêu nên hắn không dám vào vườn.
Thấy Vệ Chiêu cuối cùng cũng đã ra, Dịch Ngũ lau một tay mồ hôi.
Vệ Chiêu hỏi: " Bên kia thế nào?"Cùng Thịnh Đường không có vấn đề gì, tình hình kinh thành cũng bình thường.
Vệ Chiêu thở nhẹ một hơi, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Ngươi phái người bí mật nhìn chằm chằm vào Thịnh Đường, ta luôn cảm thấy ở đó có gì đó không đúng."
Nói xong, không chờ Dịch Ngũ trả lời, hắn đã quay về chính phòng, thay một bộ áo bào sạch sẽ, lại khoác thêm chiếc áo khoác lông cáo của Hoàng đế tặng lúc trước .
Giờ khắc này, đầy trời vẫn còn ngập trong sương mù, mà hắn lại khoan thai đi vào trong cung.
Trong tòa Duyên Huy điện, Hoàng đế đang được Đào Nội thị hầu hạ uống thuốc.
Thấy Vệ Chiêu bước vào, Hoàng đế mỉm cười nói : "Sao lại đến sớm vậy?" Sau khi uống xong thuốc, các nội thị giúp Hoàng đế mặc quần áo xong .
Hoàng đế quay người lại, nắm tay Vệ Chiêu: "Tam Lang, ngươi theo trẫm đi dạo một chút."
Bầu trời lúc này đang đầy sương mù.
Các cung điện trong hoàng cung đều bị che khuất trong màn sương mù trắng xóa.
Hoàng đế dắt tay Vệ Chiêu thong thả bước đi trong gió đông lạnh lẽo.
Vệ Chiêu cởi chiếc áo lông cáo trên mình , cẩn thận khoác lên vai Hoàng đế.
Hoàng đế cúi đầu nhìn một chút, thở dài nói: "Đây là món quà sinh nhật lúc ngươi mười tám tuổi, trẫm ban cho ngươi."
" Đúng vậy."
Hoàng đế như nhớ ra điều gì đó, khẽ mỉm cười.
Vệ Chiêu cũng nở nụ cười.
Hoàng đế cười mắng: "Ngày đó ngươi gây họa lớn như vậy cho trẫm, hại trẫm phải thu thập cục diện rối rắm này cho ngươi.
Nhị vương tử của Ô Lưu quốc nghe nói đến nay vẫn không có hậu duệ đây."
Vệ Chiêu đắc ý cười: "Vương tử như hắn ở Ô Lưu quốc có nhiều, cũng không cần quan tâm hắn có hậu duệ hay không."
Rồi lại oán hận nói: "Ai bảo hắn nói năng lỗ mãng, chỉ xúc phạm đến ta thì cũng thôi đi, nhưng hắn lại…."
còn chưa nói xong, vành mắt của hắn liền đỏ lên.
Hoàng đế vỗ nhẹ tay Vệ Chiêu, lúc này cảm xúc của hắn mới dần bình tĩnh lại.
Hai người tiếp tục đi dạo trong cung , cuối cùng dừng lại trước Duyên Thương cung.
Vệ Chiêu nhìn qua cổng của Duyên Thương cung, không khỏi có chút sững sờ.
Đây chính là nơi hắn từng ở khi mới đến hoàng cung.
Bởi vì vị trí của nó nằm ở phía Tây của kinh thành, nên thường được gọi với tên khác là Tây Cung.
Nhiều năm trước, Tây Cung đã từng bị hỏa hoạn.
Sau sự việc đó, Vệ Chiêu mất ngủ do lo sợ, Hoàng đế đã cho hắn chuyển đến ở tại Duyên Huy điện.
Cho tới khi hắn được 18 tuổi mới được ban cho biệt phủ, dọn ra khỏi cung.
Trong Tây Cung có rất nhiều tin đồn liên quan đến ma quỷ, cũng không biết vì sao Hoàng đế cũng chưa từng ra lệnh tu sửa, nên Tây Cung đã bị bỏ hoang cho đến bây giờ.
Trong Tây cung, lá rụng đầy đất, cây Ngô Đồng cũng đã héo úa.
Hoàng đế đi xuống thềm đá, chậm rãi đi lại trong viện.
Tiếng lá khô dưới chân hắn không ngừng vang lên, lọt trong tai Vệ Chiêu chỉ cảm thấy cả người vô cùng khó chịu.
Hoàng đế đi tới giữa sân, ngước đầu nhìn cây Ngô Đồng, nhất thời có chút hoảng loạn.
Hơn ba mươi tuổi, sau khi đã trải qua biến cố "Phản Vương Chi Loạn" và hơn mười năm sóng gió triều đình.
Hắn, từ một vị Lương Vương Tạ Triệt đầy nhiệt huyết, dần dần biến thành một đế vương thâm trầm khó lường.
Ngày qua ngày, hắn phải kiểm soát các quan thần, cân nhắc giữa các thế lực, đối mặt với lừa dối và âm mưu khắp nơi.
Ngay cả trong hậu cung, các phi tần đối với hắn cũng chỉ toàn là lòng dạ giả dối, ngay cả một nụ cười chân thành, cũng không dành cho hắn.
Chỉ có Hoàng hậu, người mà hắn thật sự kính trọng, mới có thể trò chuyện vài câu; nhưng vì để bảo vệ cho nàng, hắn cũng chỉ có thể tỏ vẻ lạnh nhạt, thờ ơ với nàng.
Vì thế, số lần hắn đến thăm hậu cung ngày càng giảm.
Chỉ cần ban đêm truyền mấy cái thiếu niên lanh lợi đến hầu hạ, hắn cũng cảm thấy rất thanh thản.
Ngày đó là mùa hè nắng nóng, hắn bước ra khỏi cung của Quý Tần với vẻ mặt vô cùng giận dữ.
Hắn thay trang phục bắn cung, sau đó đi đến sân bắn phía tây.
Mặc dù mọi mũi tên đều trúng đích, nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy giận dữ như lửa đang cháy, không cách nào dập tắt được.
Đột nhiên, tiếng ồn từ bên cạnh sân bắn vang lên, hắn nhìn từ xa thấy hình như có bóng người đang ở trên cây Ngô Đồng cao nhất của Tây Cung.
Trong phút giận dữ hắn bước nhanh vào khu vực đó.