Mặc dù hắn đang mặc trang phục bắn cung và đi rất nhanh, tiếng động cũng rất lớn, nhưng những người trong Tây Cung lại không phát hiện ra hắn.
Họ vẫn đang tụ tập dưới cây Ngô Đồng, đe dọa và uy hiếp người kia.
Khi hắn đến sau lưng của Ngô tổng quản, đang định mở lời, thì khi hắn ngẩng đầu và nhìn rõ người trên cây, không khỏi thầm hít một hơi lạnh.
Cảm giác dường như có bông Tuyết Liên đang nở rộ trước mắt hắn.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy cả tâm hồn như được sảng khoái.
Trên cây, một thiếu niên thanh lệ , tuyệt mỹ vẫn đang ôm chặt thân cây.
Thần sắc trên mặt quật cường nhưng xen lẫn có chút hung ác, đá từng tên nội thị đang bò lên cây bắt hắn xuống đất.
Tuy nhiên, trong ánh mắt của hắn, lại có một chút sợ hãi, giống như một con thú nhỏ bị thương.
Nhiều năm trước, khi Tạ Triệt mới hơn mười tuổi, mất mẹ từ nhỏ và được mẫu thân của Vịnh Vương nuôi dưỡng, liệu rằng, , khi hắn bị Cảnh Vương đuổi đánh khắp người đầy thương tích, có phải cũng có thần sắc như vậy hay không?Hắn vỗ nhẹ vào vai của Ngô tổng quản, đồng thời cũng ra dấu cho ông ta giữ im lặng.
Ngô Tổng quản rất thông minh, chỉ cần nói thầm một vài câu với Ngô tổng quản, hắn liền thức thời mà dẫn đoàn người rút lui ra ngoài.
Hắn đi tới dưới tàng cây, ngửa đầu mỉm cười, nói: "Ngươi xuống đi."
Thiếu niên mím chặt môi, trong mắt vẫn còn sợ hãi và không tin tưởng, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nói: "Ngươi là ai?"Hắn nhìn trang phục tên trên người mình một chút, cười nói: "Ta là người chỉ huy của đội Quang Minh Ty trong cung này."
Lại tiếp tục hòa nhã nói: "Ngươi không thể ở trên cây cả đời được.
Ngươi xuống đây đi, coi như là đi tự thú, tội sẽ nhẹ hơn một chút."
Thiếu niên do dự một lúc, cuối cùng cũng leo xuống cây.
Hắn thấy vậy lại không nhịn được cười một tiếng, quả nhiên, là một đứa trẻ ăn mềm không chịu ăn cứng.
Thiếu niên chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói: "Hình bộ ở nơi nào, ta tự mình đi."
Hắn cười to, thiếu niên thấy vậy không khỏi lạnh lùng nhìn hắn, cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?! Ta đã giết người, đương nhiên là phải đi đến Hình bộ."
Ngươi đã giết người?Đúng vậy.
Ta giết một tổng quản đang làm việc ở đây.
Bây giờ, ta sẽ đi theo ngươi đến Hình bộ."
Hắn nghe vậy càng cảm thấy thú vị: Ngươi đã giết ai?"Đống, Đống tổng quản.
Hắn gật đầu thở dài: "Giết đúng lắm.
Trẫm thực sự cảm thấy ngươi giết rất đúng."
Tại sao? Đôi mắt của thiếu niên trong nháy mắt mở to, hắn mới phát hiện hàng lông mi của thiếu niên này thon dài mà dày đặc, càng lộ ra đôi mắt to tròn đen như hắc ngọc sáng lấp lánh.
Hắn ngồi xuống thềm đá, vẫy tay kêu người kia cùng ngồi.
Thiếu niên do dự một chút, ngồi xuống bên cạnh hắn, truy vấn: "Vì sao ngươi nói ta giết người là đúng?"Quy củ trong cung mà còn không biết giữ như vậy , chắc chắn không ít lần bị Đống tổng quản, người phụ trách huấn luyện hạ nhân mới trừng phạt.
Vì thế mới nảy sinh ý định phản kháng, sau đó lỡ tay làm Đống tổng quản ngất đi ? Hắn nhanh chóng đưa tay ra kiểm tra.
Hắn cuốn ống tay áo của thiếu niên lên nhìn xem, quả nhiên, toàn cánh tay đầy vết thâm tím.
Ngươi tên là gì?Thiếu niên chần chừ một lát, nói: "Vệ Chiêu."
Từ đâu đến?Phủ Ngọc Gian của Vệ gia."
Vào cung khi nào?"Ngày mười sáu tháng ba.
Tại sao lại muốn giết Đống tổng quản?Thiếu niên vành mắt đỏ ửng, quật cường cắn môi dưới, im lặng không lên tiếng.
Khuôn mặt hắn nghiêm lại: "Ngươi hiện đang là phạm nhân, là do Quang Minh Ty của ta chấp hành hình phạt, ngươi đi theo ta."
Thấy thiếu niên vẫn không có ý di chuyển, hắn thản nhiên nói: "Nếu ngươi đã bị phạt, thì bằng hữu kia của người có thể miễn trách phạt."
Thiếu niên nghe vậy rất vui mừng, đi theo phía sau hắn tiến vào Duyên Huy điện.
Ngô tổng quản sớm đã được phân phó, nên hiện tại phía bên trong điện không có một bóng người.
Hắn chỉ chỉ vào chiếc giường mềm mại kia, nói: " Nằm xuống."
Thiếu niên sững sờ nói: "Hành hình ở chỗ này luôn sao?"Hắn nghiêm mặt nói: "Đương nhiên."
Hắn không nhớ rõ mình đã bao nhiêu năm rồi chưa làm trò như vậy, thật vất vả mới nhịn được không cười ra mặt.
Trong ánh mắt của chàng thiếu niên không giấu được hiện lên một tia tuyệt vọng, bàn tay bên người không nhịn được đang run rẩy, nhưng thần thái trên vẫn nghiêm nghị.
Cậu giả vờ thản nhiên đi tới trên giường nằm xuống.
Hắn chậm rãi đến gần, tiếng bước chân cố ý để xuống có chút nặng nề.
Thiếu niên nghiêng mặt sang một bên, tựa như có chút sợ hãi, nhắm chặt hai con mắt, nhưng lông mi dài nhỏ kia lại khẽ run lên.
Đôi môi cắn chặt kia, cũng trở nên đỏ mọng và ướt át hơn thường ngày.