Hắn chợt cảm thấy có chút khô miệng, nhẹ tay kéo quần áo thiếu niên xuống, thân thể thiếu niên rất nhanh đã hiện ra trước mắt hắn.
Làn da rất mềm mại, trắng nõn như ngọc, chỉ là có mấy vết roi rất khó coi in lên đó.
Hắn lấy ra một ít "Bích Ngọc Cao", xoa lên những vết thương đó .
Thiếu niên cảm thấy trên lưng mát lạnh, đột nhiên quay đầu lại.
Chàng thiếu niên kia còn chưa kịp đứng dậy, hắn lại ấn thiếu niên nằm xuống , hòa nhã nói: "Bôi một ít thuốc, tương lai mới không để lại sẹo."
Thiếu niên quay đầu lại, không khỏi nghi ngờ nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?"Chàng thiếu niên quay đầu lại, thân hình hơi chống lên, lưng trắng mịn vẽ ra một đường cong mềm mại, làm cho hắn ta không kìm được sinh ra một tia rung động trong lòng, rất muốn cắn thật chặt xuống bờ lưng ấy.
Nghĩ đến đấy, hắn ta cố gắng kiềm chế ham muốn của mình, một tay bôi thuốc trị thương cho chàng thiếu niên, một tay mỉm cười nói: "Ta là ai, quan trọng đến vậy sao?"Thiếu niên một lần nữa nằm sấp xuống, hưởng thụ vẻ mát lạnh sau lưng, nở nụ cười thân thiện nói: "Cũng đúng, ta mặc kệ ngươi là ai, dù sao ngươi cũng là người tốt."
Hắn không khỏi cười to.
Buổi trưa ngày hè hôm đó, Hoàng Đế Thành Tông, hơn ba mươi tuổi, cuối cùng cũng có thể thoải mái mà cười.
Kết thúc hồi tưởng về quãng thời gian trước đó.
Tiếng bước chân phía sau vang lên, Hoàng đế quay đầu nhìn Vệ Chiêu, nhẹ nhàng nói: "Thời gian trôi qua thật nhanh, ngươi vào cung, chớp mắt đã mười một năm."
Vệ Chiêu khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía cây Ngô Đồng, khẽ thở dài.
Hoàng đế phiền muộn nói: "Tam Lang, nhiều năm như vậy, ngươi đi cùng trẫm, có bao giờ nhớ tới người nhà ngươi không?""Không nhớ."
"Vì sao?"Hoàng thượng đối đãi với Tam Lang tốt như vậy, Tam Lang đã sớm coi hoàng thượng là người thân của mình rồi."
Hoàng đế cười to, nói: Cũng đúng, những năm qua ngươi đi cùng trẫm, chỉ có trước mặt ngươi, trẫm mới có thể thoải mái mà cười.
Còn thân thiết hơn cả mấy người đứa con kia của trẫm."
Vệ Chiêu nghe vậy chỉ khẽ cười.
Hoàng đế biết mình đã lỡ lời, quay người ngồi xuống trên bậc đá.
Vệ Chiêu vội tới nói: "Bệ hạ, sức khỏe của ngài chỉ mới bình phục một phần."
Hoàng đế không nói gì, Vệ Chiêu đành phải ngồi xuống bên cạnh hắn.
Hoàng đế nhìn cây Ngô Đồng trong viện, một lúc lâu sau mới thở dài: "Trẫm trước kia, mỗi ngày nghe vạn tuế vạn tuế, tuy rằng không cho rằng mình thật sự có thể sống hơn một vạn năm, nhưng cũng không ngờ rằng mình lại mắc phải bệnh nặng đến nằm liệt giường."
Vệ Chiêu nhẹ giọng nói: "Qua một kiếp này, nhất định hoàng thượng có thể long thể vĩnh viễn an khang, thật sự sống đến vạn tuổi.
Tam Lang cũng chỉ mong được vài phần phúc khí, hầu hạ hoàng thượng thêm bảy tám chục năm nữa, thì xem như cũng đủ lòng rồi."
Hoàng đế cười to, lắc đầu cười nói: "Sinh, lão, bệnh, tử, cho dù là Đế vương cũng không qua được các cửa ải này.
Các ngươi đều là người trở về từ sa trường, sao còn nói lời trẻ con như vậy?"Vệ Chiêu mỉm cười: "Long thể của hoàng thượng khôi phục, Tam Lang trong lòng rất vui mừng, nên không kìm lại được mình mà muốn nói lời trẻ con."
Hoàng đế dường như nhớ ra điều gì đó, nắm lấy tay trái Vệ Chiêu, nhíu mày, nói : "Sao lại lạnh như vậy?"Vệ Chiêu cúi đầu, nói: "Tam Lang trước giờ sợ lạnh, chuyện này hoàng thượng cũng biết mà."
Đúng vậy.
Hoàng đế hồi tưởng lại chuyện cũ, nói: "Lúc đó ngươi cũng sợ lạnh, lại càng sợ tối, tính cách lại ngang ngạnh nhưng cũng rất mạnh mẽ.
Nếu trẫm không đưa ngươi về Duyên Huy Điện, không biết bây giờ ngươi sẽ trở thành cái dạng gì."
Vệ Chiêu nhìn đống đá vụn dưới chân, thấp giọng nói: "Trên đời này chỉ có hoàng thượng mới thương cho Tam Lang.
Nếu hoàng thượng không đau cho Tam Lang, Tam Lang cũng không thể nào sống tốt được.
Hoàng thượng có chỗ không biết, trong lúc ngài bệnh nặng, Tam Lang không ít lần bị người ta khi dễ."
Hoàng đế cười nói: "Tướng gia có bắt nạt ngươi không?Hắn không dám.
Vệ Chiêu hừ lạnh một tiếng: " Nhưng ta lại không thể chịu đựng nổi thằng nhóc Ninh Kiếm Du kia.
Hắn ỷ dựa vào Tướng gia mà không coi ai ra gì."
Hoàng đế nhíu mày lại: "Ngươi và hắn náo loạn rất lớn sao?"Hoàng thượng yên tâm, Tam Lang không phải là người không biết nhìn đại cục.
Chỉ là thực sự không thể nuốt nổi cục tức này, nên trước khi về kinh thành, ta đã đột nhập vào quân doanh của hắn, phóng vài ngọn lửa , giết chết vài kẻ…"Hoàng đế suy nghĩ một lát, cười nói: Hóa ra là do ngươi làm.
Tối qua, Thiếu Quân đã báo cáo tình hình quân sự gần đây, trẫm còn đang lo ngại Hoàn Quân sẽ có khả năng phản công, đang định phát chỉ thị để điều động quân đội ở Hà Tây đến để hỗ trợ Thành Quận đây."
Vệ Chiêu cười đắc ý: "Hoàng thượng muốn thưởng Tam Lang như thế nào?"Hoàng đế cân nhắc một chút, hiểu được ý tứ của Vệ Chiêu, hắn gật đầu và nói: "Ừ, chiêu này của ngươi rất đúng ý trẫm.
Bùi Diễm nghĩ rằng Vũ Văn Cảnh Luân có thể phản công bất cứ lúc nào, đương nhiên sẽ lo sợ bị kẻ địch tấn công từ phía sau."