Vừa bước vào cung, đi qua cổng Càn Thanh Môn, trong màn sương dày đặc, Vệ Chiêu đã nhìn thấy Trang Vương.
Kể từ khi Hoàng Đế tỉnh lại, Trang Vương lại mắc bệnh.
Nguyên nhân được xác định là do phi tần mà hắn yêu quý đã qua đời, hắn nhớ thương nàng, nên có lúc bệnh nặng , có lúc lại nhẹ.
Tất nhiên, thế lực hiện tại của hắn bây giờ cũng bắt đầu suy yếu.
Mấy ngày vừa qua, các quan chức chỉ bận rộn đến phủ Trung Hiếu Vương và Trung Dũng Hầu để chúc mừng, nên tình hình sức khỏe của Trang Vương ngược lại chẳng ai quan tâm.
Ánh mắt Vệ Chiêu và Trang Vương vừa chạm nhau một chút thì liền tách ra.
Hai người đều biết bây giờ không phải là thời cơ thích hợp để nói chuyện.
Vì thế, một người vẫn lãnh ngạo như ngày xưa, tiến về phía Duyên Lam điện, một người thì mặt đầy xuân phong nói chuyện với bá quan, đi tới Hoằng Thái Điện.
Hoàng đế vừa khoác lên mình bộ hoàng bào, nhìn thấy Vệ Chiêu tiến vào, mỉm cười nói: "Trẫm đã hạ lệnh cho Khương Viễn giao nhiệm vụ phòng ngự trong cung lại cho ngươi.
Ngươi cũng chơi đã đủ rồi.
Từ hôm nay trở đi, bắt đầu lại lo chuyện ở Quang Minh Ty đi."
Vệ Chiêu tới thay hắn sửa lại dây buộc triều quan, cười nói: "Đúng lúc thần cũng muốn xin Hoàng thượng ý chỉ để cho thần tiếp tục quản lý bọn nhãi con này.
Khương Viễn hiện tại hắn chỉ quan tâm đến lực lượng cấm vệ quân của mình, có chút lơ là với Quang Minh Ty."
Hoàng đế nghe hắn nói vậy, cười to, nhanh chóng bước ra khỏi Duyên Huy điện, đi về phía Hoằng Thái điện.
Đây là lần đầu tiên hoàng đế chầu triều sau khi tỉnh lại.
Mặc dù đã xem qua các báo cáo từ các bộ phận trong vài tháng qua, nhưng hiện tại xem lại hắn vẫn cảm thấy công việc quá mức phức tạp và mệt mỏi.
Hắn ngáp một cái , sau đó từ từ tựa lưng vào tay vịn của ngai vàng.
Các quan lại đều thấy rõ, nhưng không ai nói thêm tiếng gì.
Đổng học sĩ tiến lên, cẩn thận nói: "Hoàng thượng, có nên kết thúc phiên chầu triều sớm không?"Hoàng đế nhìn đống báo cáo chồng chất trên bàn, mỉm cười nói: "Vì một cơn bệnh của trẫm, đã làm trễ chính sự trong vài tháng này của triều ta.
Trước mắt chiến sự đã định, bách tính cao hứng , trẫm sao có thể lười biếng tiếp được đây?"Sau khi tất cả các quan lại khen ngợi một hồi, Đổng Học Sĩ nói: "Nhưng long thể của Hoàng thượng là quan trọng nhất.
Tình hiện tại, e là cần có người giúp Hoàng thượng phân ưu, để giảm bớt gánh nặng.
Vì vậy, thần dám có một đề nghị."
Đổng Khanh cứ nói đừng ngại.
Trước kia các tấu chương trước khi được trình lên đều được hai vị thừa tướng xem qua, sau khi để bọn họ xem xong sẽ báo cho hoàng thượng định đoạt.
Nhưng từ khi Trung Hiếu Vương lĩnh binh xuất chinh, long thể Hoàng Thương nhiễm bệnh, thái tử giám quốc, một mình Đào tướng khó có thể nhìn xem toàn bộ tấu chương, vì vậy, thần liền nghĩ ra một biện pháp khúc chiết, kết quả xem ra cũng rất hữu hiệu."
Là biện pháp gì?" Hoàng Đế tỏ vẻ quan tâm hỏi.
Bùi Diễm và Bùi Tử Phóng nghe đến thì trong lòng thầm hô không ổn.
Ngay từ đầu có lẽ là do chính Hoàng đế ngầm đồng ý để Đổng Phương làm việc này.
Nhưng đã nói đến bước này, hai người cũng không cách nào xen vào, nên chỉ có thể âm thầm tính toán trong lòng.
Đổng Phương tiếp tục nói: "Trong những tháng qua, các tấu chương từ các bộ, các châu phủ đều được đưa vào Nội các trước, để hai vị Vương gia, Đào Tướng, Bùi Tướng và các Đại Học Sĩ trong Nội các xem qua, sau đó mới đưa đến để Thái tử để quyết định.
Mọi người trong tất cả các khâu đều được phân công một cách rõ ràng.
Cùng nhờ có nhiều người chung tay giúp đỡ, việc giải đáp các tấu chương diễn ra khá trôi chảy, bên phía Thái tử cũng cảm thấy nhẹ nhàng hơn mấy phần."
Hoàng đế khen ngợi: "Ừm.
Rất tốt, đây quả thật là một giải pháp tốt."
Hoàng đế liếc thấy Bùi Diễm dưới chân đài có vẻ như muốn nói thêm gì đó, lời của Hoàng đế đã ngăn trước: "Hiện tại, Bùi khanh đã được phong làm Trung Hiếu Vương, nên không còn phù hợp để tiếp tục giữ chức Tả tướng nữa.
Trẫm từ lâu cũng đã muốn cải tổ lại chức vụ Thừa tướng này.
Vậy thì như vậy đi, nhân cơ hội lần này, cải tổ luôn vậy.
Theo trẫm, trước đây hai vị thừa tướng phụ trách quản lý tất cả công việc của các bộ, các châu, như vậy quá nặng nề.
Bây giờ công việc này sẽ do nội các sẽ chịu trách nhiệm.
Với nhiều người trong nội các như vậy, việc phân chia trách nhiệm ra sẽ khiến mỗi người không cảm thấy quá mệt mỏi.
Có nhiều người như vậy phân ưu giúp trẫm, trẫm cũng sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn."
Thái tử dẫn đầu đám người quỳ xuống, nói: "Phụ hoàng anh minh!"