Thấy nàng nghiêng đầu nằm trên ghế, hắn thở dài một hơi, cúi người bế nàng lên.
Giang Từ thấy tiếng động bất chợt tỉnh giấc, nàng mơ hồ mở mắt ra, đến khi nhìn rõ khuôn mặt của hắn , trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, cười ôm cổ hắn: "Chàng đã trở về."
Đến khi nói xong, nàng đột nhiên cảm thấy cổ mình hiện lên một trận đau nhức, nhẹ nhàng mát-xa, khẽ hừ nói : "Khổ thật.
Lại bị trật cổ rồi."
Vệ Chiêu đặt nàng xuống giường, định đứng dậy đắp chăn cho nàng .
Nhưng Giang Từ vẫn không chịu buông tay, vẫn ôm chặt cổ hắn.
Vệ Chiêu không kìm lòng được nữa, vội nằm xuống ôm chặt nàng vào lòng.
Trong lòng hắn cảm thấy chua xót, nhưng ngay sau đó tựa như mất trí, ôm hôn nàng một cách mãnh liệt.
Hắn không nghĩ gì cả, chỉ cố gắng vùi mình vào trong phần ấm áp vô biên vô hạn này.
Giờ khắc này, hắn chỉ cầu mong phần ấm áp này, có thể dừng lại bên cạnh hắn một khắc thôi, hắn cũng thấy mãn nguyện."
Vô Hà."
Nàng vô lực nằm trong ngực hắn."
Ừm."
Kinh thành có phải có chuyện vui gì không? Bên ngoài đêm nào cũng phóng hoa, đại trạch bên cạnh hôm nay cũng là tấu nhạc cả ngày."
Nghe đến đây, sắc mặt hắn có chút trắng bệch, một lúc lâu sau mới khó khăn mở miệng, nói: Không có gì, kinh thành đang chúc mừng Thánh Thượng Long Thể khôi phục.
Biệt viện bên cạnh hiện tại là chính là phủ của Trung Dũng Hầu Vệ Chiêu đại nhân.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn.
Nhưng hắn bỗng nhiên ôm lấy nàng, đem đầu chôn ở trước ngực nàng, mang theo vẻ áy náy nồng đậm , thấp giọng kêu lên: "Tiểu Từ."
Mái tóc đen của hắn rơi xuống trước khuôn ngực trắng nõn của nàng, tiếng kêu của hắn lúc này tựa như một con thú hoang đang bị thương.
Giang Từ mở rộng cánh tay, ôm chặt hắn vào lòng, nàng có ngàn lời muốn nói nhưng cuối cùng chỉ thốt lên một câu nhẹ nhàng: "Ta nhất định sẽ chờ chàng."
Bùi Diễm được phong là Trung Hiếu vương, Vệ Chiêu được phong là Trung Dũng Hầu.
Sau khi thánh chỉ của Hoàng Đế được ban ra, hai người liền liên tục mở tiệc chiêu đãi tân khách trong phủ.
Văn võ bá quan một lúc lại đến Trung Hiếu Vương ngồi một chút, một lúc lại đến phủ Trung Dũng Hầu chơi một chút.
Thêm cả nhóm người Trịnh Thừa Huy , đều là một đám công tử trong kinh thành thích nhất là đi xem náo nhiệt, vì vậy đã cho mời hai ban hí kịch Tố Yên thay phiên nhau đến hai phủ múa hát.
Ba ngày kia, nhoáng một cái đã qua.
Ngày hôm nay, khi bình minh vừa lên, Vệ Chiêu đã trở lại phủ Trung Dũng Hầu của mình bằng một đường hầm tại sân nhỏ ở hẻm Lão Liễu.
Từ khi hắn một tay khuấy đảo phong vân trên triều, thì khi đó hắn đã bắt đầu chuẩn bị tâm lý cho việc có ngày hắn phải lưu vong đến chân trời góc bể.
Tuy nhiên, biệt phủ của hắn lại nằm cạnh một ngọn đồi nhỏ, không thuận tiện cho việc chạy trốn như trong những con đường đông đúc người qua lại như ở kinh thành.
Vì vậy, hắn đã lén lút mua một ngôi nhà nhỏ ở hẻm Lão Liễu này.
Sau khi khảo sát xung quanh, hắn phát hiện ra , mặt sau của ngôi nhà này lại nằm ngay phía sau cung của hoàng đế, nơi đang tất bật chuẩn bị cho việc công chúa Tĩnh Thục sắp kết hôn.
Tính từ nơi đó đến đây, cũng chỉ cách nhau bởi một con hẻm nhỏ.
Vệ Chiêu nảy ra một ý , hắn đã lén cho người đào một đạo đường hầm từ gian phòng chứa củi ở ngôi nhà trong hẻm Lão Liễu đâm thẳng tới phía sau cung hoàng đế.
Con đường hầm này được thiết kế kín đáo , có các cơ quan bí mật bảo vệ khi có kẻ khác thâm nhập vào.
Vì vậy, hắn không sợ con đường hầm này bị người khác phát hiện.
Hắn lại một lần nữa đánh cược với nhóm Trịnh Thừa Huy, khoác lác nói muốn giành lấy trạch viện của công chúa Tĩnh Thục.
Lần này, nhờ cơ hội từ chiến thắng lớn trong cuộc chiến với Hoàn Quân, Hoàng Đế cuối cùng đã ban cho hắn toà nhà này.
Đây cũng xem như cấp thêm cho hắn một lối thoát tạm thời trong tình huống khẩn cấp đi.
Ban ngày hắn phải cùng trăm quan khách xả giao .
Ban đêm thì phải thời thời khắc khắc chú ý hết thảy động thái trong kinh thành này, mệt mỏi đến độ không chịu nổi.
Chỉ có đêm dài người tĩnh, hắn lặng lẽ trốn đi gặp Giang Từ, mới có thể tìm được thời khắc yên bình duy nhất cho đời hắn này.
Ba ngày qua Giang Từ vẫn yên lặng ở trong nhà.
Đêm khuya Vệ Chiêu ngồi trong màn sương mờ ảo, nàng cái gì cũng không hỏi, chỉ là nhào vào trong lòng hắn, ôm hắn thật chặt.
Nàng biết mình không có cách nào để giúp hắn, chỉ có thể tận lực làm cho hắn có thêm một chút niềm vui trong đêm tối mờ mịt này.
Để hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa.