Bùi Diễm khẽ gật đầu.
Cả hai bước vào sảnh chính, vui vẻ trò chuyện cùng mọi người.
Hôm đó, phủ của Vệ Tước đã tổ chức một bữa tiệc rất lớn, tiếng nhạc sáo trúc và tiếng cười vang vọng khắp phủ.
Tất nhiên cũng tạo nên một bức tranh phong lưu phú quý hiếm thấy trong kinh thành này.
Đêm nay, kinh thành vẫn còn đang phóng pháo hoa, chợ Đông cũng tổ chức lễ hội đèn, người qua đường đông nườm nượp.
Bùi Diễm từ phủ Trung Dũng Hầu đi ra thì trời đã vào đêm.
Đến khi trở lại vương phủ, đang định đi vào trong hắn nhìn thấy Thôi Lượng từ Tây viên đi ra ngoài.
Hắn vội dừng bước, cười nói: "Tử Minh, đi đâu sao?"Thôi Lượng mỉm cười đáp: "Định đi đến chợ Đông tham dự lễ hội đèn, hiếm khi có dịp náo nhiệt như vậy."
Bùi Diễm nhớ lại lúc trước hắn cùng với Thôi Lượng quen biết nhau cũng chính tại chợ Đông này.
Thêm vào đó, hắn cũng muốn thể hiện chút gì đó trước mặt những người do Hoàng đế cử đến giám sát mình, nên nói: "Ta cũng đang có ý định đi dạo một vòng, cùng nhau đi đi."
Được.
Nhưng trước mắt vương gia phải thay đổi thường phục mới được.
Bùi Diễm thay một bộ trường bào màu xanh nhạt, bên hông mang ngọc bội, dưới chân là giày lụa đen.
Mắt hắn sáng như sao, nụ cười tựa như gió xuân, vừa nói chuyện với Thôi Phương Lượng vừa rảo bước đi đến chợ Đông, hộ vệ của Trường Phong Vệ thì âm thầm đi theo sau.
Hai người đến chợ Đông, dần dần tiến lên chậm rãi hòa theo dòng người.
Khi đi qua một gian hàng mà trước đây họ từng ghé, cả hai không khỏi nhìn nhau mỉm cười.
Bùi Diễm không khỏi cảm khái nói: "Tử Minh, ngày đó ngươi ở chỗ này viết một bức " Thích Phú" ngay tại chỗ này.
Vì chuyện đó, mới có duyên phận như ngày hôm nay của chúng ta."
Thôi Lượng nhìn chỗ mình từng bày sạp hàng bán chữ, trong lòng bỗng nhiên xẹt qua một chút phiền muộn.
Ngày đó tiền trong túi đã dùng hết, lại không có tiền mua hòm thuốc, mới bị ép bày hàng bán chữ này.
Cũng không ngờ cơ duyên như thế nào lại gặp được Bùi Diễm , từ đó mới bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực này, Cũng không biết đến khi nào, hắn mới có thể chân chính như nhàn hạ như mây bay, ngao du thiên hạ được đây ?Ánh đèn khắp phố khiến người ta có cảm giác không chân thực.
Hắn phảng phất như lại nhìn thấy một thiếu nữ mặc váy dài vàng nhạt, mái tóc dài đang nhìn hắn, mỉm cười: "Ta cũng muốn đi ngao du khắp thiên hạ, đáng tiếc khó có thể đạt được tâm nguyện.
Thôi công tử nếu có một ngày có thể đạt thành tâm nguyện, còn xin nhờ ngài viết chúng lại thành một tập phiêu du ký , cho ta nhìn xem một chút.
Chỉ cần như vậy, cũng xem như hoàn thành tâm nguyện của đời này rồi."
Tử Minh.
Bùi Diễm đứng cách đó vài bước, quay đầu lại gọi hắn.
Nghe tiếng gọi, Thôi Lượng giật mình tỉnh lại, tự giễu cười cười, nhấc chân bước lên sóng vai đi ngang hàng với Bùi Diễm Trong lúc lơ đãng, hắn nhìn thấy một thân ảnh màu vàng nhạt như ẩn như hiện trong đám người phía trước, trong lòng Thôi Lượng có chút xúc động, vội vã xô người để tiến về phía trước.
Nhưng giữa dòng người đông đúc và sự chen chúc của phố đèn, khi hắn đến được nơi đó, thì người kia cũng biến mất.
Hắn ngắm nhìn bốn phía, giai nhân kia cũng không thấy đâu, trong lòng không tránh khỏi có chút thất vọng.
Bùi Diễm xông tới, cười nói: "Tử Minh nhìn thấy người quen sau?"Thôi Lượng tỉnh lại, cười cười, nói: "Chắc là nhận lầm rồi."
Buổi sáng ngày hôm nay Giang Từ lại có chút không thoải mái, toàn thân vô lực, ngủ đến cuối buổi trưa mới thức dậy rời giường.
Trên bàn, đồ ăn đã kết thành một tầng dầu.
Nàng nhìn tầng mỡ kia, trong dạ dày bỗng nhiên cuộn lên, cố gắng lắm mới không nôn ra ngoài.
Nàng không biết Vệ Chiêu khi nào trở về.
Nàng cũng không dám tùy tiện đi ra ngoài tìm hắn, nên chỉ đành qua loa ăn một chút gì đó, sau đó quay về trong phòng trong đọc sách.
Chờ cho đến khi trời tối, nàng cảm thấy có chút buồn ngủ, bất tri bất giác lại dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Bầu trời đen tối, vầng trăng khuyết lờ mờ như ẩn như hiện, kinh thành cũng trở lại yên bình.
Trong sân, từ giếng nước, bất ngờ có một bóng người đột nhiên xuất hiện.
Hắn ta từ trong giếng bò ra, nhưng lại không vội đi vào nhà, mà chỉ lặng lẽ ngồi bên bờ giếng, đợi cho đến khi trăng đã leo lên nửa bầu trời, mới thở dài một hơi, đặt bước chân thật nhẹ, mở cửa đi vào trong.
Nàng đang ngồi nghiêng trên ghế mà ngủ say, mái tóc buông xõa che khuất nửa bên khuôn mặt của nàng.
Dường như nàng mơ thấy điều gì đó, khóe miệng nhếch lên.
Vệ Chiêu nhìn nụ cười trong trẻo thuần khiết như nước suối thanh mát kia, từ tận sâu trong đáy lòng hắn phát ra tiếng kêu gào dữ dội.
Chưa bao giờ có một khắc nào như bây giờ, , hắn lại thống hận bản thân mình lại dơ bẩn đến như vậy.