Lưu Thủy Điều Điều( Dịch Full )

Chương 78 - Chương 78: Thận Trọng Từng Bước (2)

Chương 78: Thận trọng từng bước (2)

"Vậy thì ngày mai đến Lãm Nguyệt Lâu, Tố Yên đang chuẩn bị một vở kịch mới, buổi diễn đầu tiên sẽ được trình diễn vào ngày mai.

Ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi nghe."

"Thật sao?" Giang Từ vui mừng, nhấc mông để ngồi gần hắn hơn một chút.

Bùi Diễm mở mắt ra nhưng chỉ cười mà không nói gì.

Giang Từ rất sợ khi nhìn thấy nụ cười này của hắn nên lập tức lùi lại phía sau.

Bùi Diễm tươi cười nghiêng người về phía nàng, Giang Từ chậm rãi lùi dần về phía sau cho đến khi đến gần thành xe, không còn cách nào tránh được nàng mà dừng lại.

Bùi Diễm cười nói: "Không phải lá gan của ngươi rất lớn sao? Sao giờ lại sợ ta à?"Nhìn thấy trên mặt Bùi Diễm tràn ngập ý cười trêu chọc, trong lòng Giang Từ không phục, buột miệng nói: "Ta đâu có sợ ngươi, ta thậm chí cảm thấy ngươi còn có chút."

Nhớ lại đêm đó bên hồ sen Bùi Diễm say rượu đi mức thất thố, nghĩ đến một số bí mật mà hắn đã vô tình tiết lộ, trên mặt Giang Từ vô thức hiện lên một tia thương hại, lời nói dần dần nhỏ đi.

Nụ cười trên môi Bùi Diễm cứng đờ, hắn hừ lạnh một tiếng rồi ngồi trở lại vị trí ban đầu.

Một lát sau chân phải của hắn đột ngột dùng lực khiến xe ngựa bị lay động.

Giang Từ không kịp phòng bị nên thân thể đổ về phía trước, mắt thấy đầu sắp đụng phải vách xe thì Bùi Diễm nhanh chóng kéo nàng lại rồi ném trở về chỗ cũ, lạnh lùng nói: "Ngồi yên, đừng lộn xộn."

Giang Từ cảm thấy đầu mình quay cuồng, nàng thấy mình giống như một cục bột nhão trong lòng bàn tay của Bùi Diễm để mặc hắn nhào đi nhào lại.

Nàng cũng giống như một chú châu chấu bị trói buộc, dù có cố gắng nhảy nhót nô đùa cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.

Trong lòng nàng vô cùng tức giận, nước mắt đảo quanh tròng mắt nhưng nàng không muốn khóc trước mặt hắn.

Nàng cắn chặt môi dưới, vẻ mặt quật cường nhìn chằm chằm Bùi Diễm.

Trong khoang xe chỉ có một chiếc đèn lồng màu đỏ nhỏ, ánh lửa trong đèn lay động lúc sáng lúc tối làm cho đôi mắt đầy nước mắt của Giang Từ trở nên lấp lánh như những giọt sương trên hoa Hải Đường.

Bùi Diễm nhìn nàng một lúc sau đó nhắm mắt lại, không nói lời nào cả, trong xe chỉ còn lại tiếng hô hấp nặng nề của Giang Từ.

Sau khi xe ngựa dừng lại, Giang Từ nhảy ra ngoài thì mới phát hiện lúc này xe ngựa đang dừng trong sân của một viện nhỏ.

Ánh sáng trong sân khá tối, khó có thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh, chỉ có tiếng nhạc từ xa vang vọng đến.

Bùi Diễm xuống xe sau đó một người đàn ông tiến tới chào đón hắn : "Tướng gia, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa, xin mời đi theo tiểu nhân."

Bùi Diễm dẫn Giang Từ đi từ bên ngoài vào viện, âm thanh của tiếng dây đàn ngày càng rõ ràng hơn.

Giang Từ thấy đúng là đến xem kịch thì lúc này trong lòng mới cảm thấy yên tâm hơn một chút, nàng vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh.

Đến nơi người hầu mở cửa gỗ khắc hoa văn, hai người bước vào căn phòng yên tĩnh phía sau bức màn.

Người hầu kéo màn lên, mang trà thơm và các loại điểm tâm đến, rồi cúi lưng ra khỏi phòng.

Giang Từ thấy trong phòng không còn ai khác, muốn nói gì đó nhưng Bùi Diễm đã ra dấu yêu cầu im lặng, chỉ chăm chú nghe kịch.

Trên sân khấu, một nữ diễn viên đang ca kịch trong tiếng đàn trầm bổng, giữa đôi lông mày và khóe mắt toát lên vẻ lạnh lùng, từng bước đi nhẹ nhàng mang một vẻ duyên dáng riêng.

Giang Từ khen "Hay!", Bùi Diễm mỉm cười, vỗ nhẹ vào ghế gỗ màu vàng bên cạnh, Giang Từ vừa chăm chú xem diễn vừa ngồi xuống.

Bùi Diễm liếc nhìn nàng, cười nói: "Ngươi thật sự rất thích xem kịch nhỉ? Lúc trước ở Trường Phong sơn trang cũng vì xem kịch mà suýt mất mạng, trí nhớ ngươi có vẻ không tốt lắm đâu."

Giang Từ nâng đôi lông mày: "Thích xem kịch có gì sai chứ? Kịch vốn dĩ là dành cho mọi người xem mà."

Trong lúc hai người đang đấu khẩu thì nghe thấy gian phòng yên tĩnh bên cạnh có động tĩnh.

Có một giọng nam tử trẻ tuổi lịch sự nhẹ nhàng truyền đến: "Yến cô nương, xin mời!"Sau đó có một giọng nữ tử trầm thấp đáp lại.

Không lâu sau lại nghe giọng nam tử kia nói: "Yến cô nương, bánh ngọt của Lý Tử Viên này khá ngon, ngươi thử xem."

Nữ tử kia dường như đã nói điều gì đó nhưng Giang Từ đang chăm chú nghe kịch nên chẳng thể nào nghe rõ.

Lúc này đột nhiên Bùi Diễm kéo tấm rèm ngăn cách hai gian phòng ra, cười nói: "Bảo sao ta thấy có chút quen tai, vậy mà thật sự là Kế Tông."

Nam tử trung niên ở gian bên cạnh nghe thấy tiếng nói thì quay đầu nhìn, nhận thấy người nói chuyện với mình là ai thì cuống quýt đứng dậy, cúi đầu cung kính chào: "Tướng gia!"Bùi Diễm gật nhẹ đầu: "Kế Tông không cần phải giữ lễ tiết như vậy, ta chỉ đến đây nghe kịch thôi, vị này là."

hắn nhìn về phía nữ tử mặc áo xanh bên cạnh nam tử kia."

Đây là Yến cô nương, Yến cô nương, đây là Bùi tướng."

Yến cô nương kia cũng không ngẩng đầu, lời lẽ thản nhiên: "Thiệu công tử, ta xin phép về trước, ngài cứ tự nhiên."

Nói xong nàng ấy đứng dậy định rời đi .

Thiệu Kế Tông cũng vội vàng đứng lên theo: "Sao không nghe hết vở kịch rồi hãy về, chân của ngươi không tiện, làm sao ta có thể để ngươi về một mình."

Bùi Diễm mỉm cười: "Ta mạo muội rồi, Kế Tông đừng trách."

Bình Luận (0)
Comment