Thiệu Kế Tông vội vàng quay sang Bùi Diễm, nói: "Tướng gia quá khách khí rồi, là tiểu nhân ta có chút vô lễ ."
Hắn ta nhìn xung quanh, ngạc nhiên hỏi: "Tướng gia đến đây nghe kịch một mình sao?"Bùi Diễm nhìn một vòng xung quanh nhưng không thấy bóng dáng của Giang Từ.
Chăm chú lắng nghe một chút sau đó hắn vén khăn trải bàn lên, nhìn Giang Từ đang ôm đầu dưới gầm bàn, cười nói: "Ngồi dưới gầm bàn xem kịch cũng không có ý nghĩa gì, mau ra ngoài!"Giang Từ nào dám bước ra, cố chấp ôm đầu và núp vào một góc dưới bàn, chỉ hy vọng rằng người ở gian kế bên sẽ nhanh chóng rời đi.
Bùi Diễm giơ tay kéo nàng ra: "Mấy tật xấu của ngươi cũng không ít đâu."
Giang Từ bất đắc dĩ chỉ đành quay lưng về phía nhã gian bên kia, trong lòng đầy lo lắng, chỉ mong Bồ Tát phù hộ cho nàng không bị nhận ra.
Nhưng lúc này nàng lại nghe thấy Bùi Diễm lạnh lùng nói: "Giang Từ, thành thật ngồi xuống một chút cho ta!"Giọng nói mạnh mẽ của hắn truyền vào trong tai nàng, đôi mắt Giang Từ tối sầm lại, nàng tuyệt vọng quay người lại, mặt không biểu cảm nhìn về phía sân khấu.
Nữ tử mặc áo lam ở gian bên cạnh nhìn chằm chằm Giang Từ một lúc, cười lạnh một tiếng rồi khập khiễng bước tới.
Trong lòng Giang Từ bồn chồn nhưng trên mặt vẫn giả vờ như không có chuyện gì.
Nữ tử mặc áo lam tức giận đến mức bật cười: "Muội có tiền đồ thật đấy, đến ta mà cũng không nhận."
Trên mặt Giang Từ tràn đầy ngạc nhiên, nói: "Vị tiểu thư này, tiểu thư nhận nhầm người sao? Ta chưa từng gặp tiểu thư trước đây."
Bùi Diễm nghiêng đầu cười nói: "Yến cô nương, đây là cô nương Giang Từ trong phủ của ta, ngươi biết nàng sao?"Nữ tử áo lam nhìn Giang Từ, chậm rãi nói: "Nàng là sư muội của ta, ta sống cùng nàng hơn mười năm, ngay cả khi nàng biến thành tro ta cũng nhận ra."
Bùi Diễm ngạc nhiên: "Xin hỏi Yến cô nương, ngươi là người của Đặng gia sơn trang phải không?""Đúng vậy."
Giang Từ giật mình, nhìn về phía Bùi Diễm, Bùi Diễm cười đến vô cùng đắc ý: "An Trừng nói nghe ngươi lẩm bầm lầu bầu muốn trở về Đặng gia sơn trang, còn có một sư tỷ, thực sự là đúng."
Giang Từ biết mình không thể trốn tránh nên lập tức nhìn về phía nữ tử áo lam kia, trên mặt nặn ra nụ cười giống như khóc: "Sư tỷ!"Nữ tử áo lam không nói gì, mặt lạnh như băng, dùng tay muốn bắt Giang Từ.
Giang Từ hét lên sau đó nhảy ra phía sau lưng Bùi Diễm, run giọng nói: "Sư tỷ, ta sai rồi!" Sau đó lại chỉ vào chân của nàng ấy và nói: "Sư tỷ, chân tỷ bị làm sao vậy?"Nữ tử áo lam không tiện vượt qua Bùi Diễm để bắt Giang Từ, chỉ đành cười nhẹ nhàng: "Tiểu Từ, muội lại đây, nếu muội ngoan ngoãn theo ta về thì ta sẽ không trách móc gì muội đâu!"Giang Từ thấy sư tỷ cười một cách ôn hòa như thế thì càng thêm sợ hãi, trốn sau lưng Bùi Diễm, một bên miệng không ngừng xin tha nhưng bên kia mắt lại không ngừng ra dấu ánh mắt cho sư tỷ Yến Sương Kiều, hi vọng nàng ấy hiểu và nhanh chóng rời đi.
Tuy nhiên Yến Sương Kiều không hiểu ý của Giang Từ, thấy nàng như vậy lập tức hỏi: "Mắt muội làm sao vậy? Lại đây để tỷ xem xem!"Trong lòng Giang Từ không ngừng ca thán, từ từ bước ra từ sau lưng Bùi Diễm với vẻ mặt khổ sở, Yến Sương Kiều nắm tay nàng và dẫn nàng đi ra ngoài.
Từ khi gặp sư tỷ, Giang Từ chỉ nghĩ làm sao để sư tỷ không biết việc mình bị trúng độc, càng không muốn sư tỷ tham gia vào cuộc tranh chấp này.
Vì vậy ban đầu nàng đã giả vờ như không biết sư tỷ, sau đó khi thấy không thể giả vờ nữa thì nàng liên tục gửi tín hiệu, mong muốn sư tỷ nhanh chóng rời đi nhưng mọi chuyện đều không như mong đợi.
Ngay khi thân thể Giang Từ vừa di chuyển thì nàng thoáng nhìn thấy nụ cười lạnh trên môi Bùi Diễm, trong lòng lập tức quýnh nên sau đó nàng dừng lại và năn nỉ: "Sư tỷ, tỷ về trước đi, muội, muội, muội hiện tại không thể về cùng tỷ được."
Yến Sương Kiều ngạc nhiên sau đó lại nhìn vào trang phục trên người Giang Từ.
Cảm giác ngạc nhiên và tức giận ban đầu biến mất, nàng ấy dần trở nên bình tĩnh, hỏi: "Chuyện này rốt cuộc là sao?" Nàng lại quay đầu nhìn về phía Bùi Diễm: "Hắn là ai? Sao muội lại ở cùng hắn và sao lại mặc thành như thế này?"Thiệu Kế Tông nhanh chóng tiến lên giải thích: "Yến cô nương, vị này là Tả tướng đương triều, Bùi Tướng đại nhân."
Yến Sương Kiều nhíu mày, trong lòng bức tức không hiểu tại sao sư muội lại vô duyên vô cớ chọc phải những quan chức quyền quý của triều đình như thế nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Chúng ta chỉ là những nữ tử xuất thân từ núi rừng nên không rõ về lễ giới và quy củ, cũng không xứng đáng ngồi cùng với Tướng gia nghe kịch, xin phép rời đi trước."
Bùi Diễm mỉm cười đáp: "Nếu Yến cô nương muốn rời đi thì xin cứ tự nhiên nhưng Giang Từ phải ở lại."
"Lý do?" Yến Sương Kiều lập tức kéo Giang Từ về phía sau mình để bảo vệ, lạnh lùng hỏi.
Bùi Diễm nhàn nhã trả lời: "Bởi vì hiện tại nàng là nô tỳ của phủ của ta."
Yến Sương Kiều xoay người, nhìn chằm chằm Giang Từ: "Nói đi, sao lại thế này?"