Yến Sương Kiều thấp giọng nói: "Năm đó khi mẫu thân nhảy vào sông chỉ kịp ôm lấy cháu trước khi bị dòng nước cuốn trôi, sau khi bị cuốn theo một quãng sông hơn mười dặm, may mắn được một cặp vợ chồng ngư dân cứu lên.
Mẫu thân dù bị nước cuốn vẫn cố gắng giữ cháu trên mặt nước nên cháu mới may mắn thoát nạn nhưng mẫu thân lại hôn mê gần hai tuần mới tỉnh lại.
Khi người trở lại Thanh Phong Độ để tìm a di thì mới biết vào một đêm trên thuyền hoa của giáo phường đã xảy ra vụ án mạng, nhiều quan kỹ đã chạy trốn, tan tác khắp nơi, một số người khác đã bị chuyển sang giáo phường ở nơi khác nhưng người không tìm thấy a di ở đâu."
Tố Yên vừa khóc vừa nói: "Đúng vậy, khi đó a di muốn theo tỷ tỷ và cháu nhưng lại được người trên thuyền hoa cứu lên.
Vài ngày sau, trên thuyền hoa lại có một vụ án mạng xảy ra, a di bị quan binh bắt đi và được chuyển đến giáo phường ở Nam An phủ, sau đó lại được chuyển đi nhiều nơi như Ngọc Gian phủ, Đức Châu và một số nơi khác, cho tới năm năm trước a di mới trở về kinh đô này."
Yến Sương Kiều ôm lấy Tố Yên, cố đỡ thân thể run rẩy của nàng ấy, nói tiếp: "Mẫu thân sợ bị người của quan phủ phát hiện nên sau nhiều ngày tìm kiếm a di mà không thành, quyết định rời đi về phía nam, cuối cùng đã đến Đặng gia sơn trang ở Dương Châu.
Trên đường mẫu thân bị bệnh nhưng may mắn được sư phụ cứu giúp và thu nhận mẫu thân và cháu."
Sau khi nói xong, nàng ấy ngẩng đầu nhìn về phía Giang Từ."
Sau khi mẫu thân khỏi bệnh đã giao cháu cho sư phụ nuôi dưỡng rồi xuống núi tìm a di nhưng trong nhiều năm chẳng có kết quả.
Nội tâm mẫu thân đã sớm đạt đến giới hạn lại phải bôn ba nhiều năm như vậy, cuối cùng vào năm cháu mười tuổi mẫu thân bị bệnh không qua khỏi…."
Lúc này Tố Yên đã không còn sức để khóc to nữa, chỉ tựa vào vai Yến Sương Kiều và nhẹ nhàng rơi lệ.
Yến Sương Kiều dịu dàng vỗ vào lưng a di rồi nói: "Trước khi qua đời, mẫu thân đã dặn dò cháu nhất định phải tìm được a di.
Vì để sau này cháu có thể dễ dàng nhận ra a di, mẫu thân đã kể cho cháu biết tất cả chuyện xưa.
Vì vậy, cảnh kịch "Sai lầm kiếp này" mà a di vừa diễn đã giúp cháu nhận ra a di chính là a di của cháu."
Tố Yên đưa tay ôm chặt Yến Sương Kiều: "Sương Kiều, đứa trẻ tốt, a di có thể gặp lại cháu, chết cũng cam tâm."
Nước mắt của Yến Sương Kiều tuôn rơi, giọng điệu mang theo chút bi phẫn: "A di, mẫu thân đã kể cho cháu biết tất cả chuyện xưa nhưng lại không bao giờ nói tên của người đó.
A di có thể nói cho cháu biết người đó rốt cuộc là ai không ạ? Hiện tại người đó đang ở đâu?"Thân thể Tố Yên đột nhiên cứng đờ, Yến Sương Kiều nhẹ nhàng đẩy a di ra một chút sau đó nắm lấy vai nàng ấy, nhìn thẳng vào a di: "A di, người yên tâm, cháu không muốn nhận ông ta làm phụ thân, cháu chỉ muốn biết rốt cuộc ông ta là ai? Cháu chỉ muốn hỏi ông ta một câu tại sao lại vong tình phụ nghĩa, tại sao lại khiến gia đình ta tan cửa nát nhà như vậy?"Bên ngoài cửa sổ, trời đêm sâu thẳm, mây dày đặc che khuất ánh trăng sáng trên bầu trời.
Một bóng đen đứng trên song cửa sổ như bị đóng đinh ở đó, chăm chú nhìn người trong phòng, không chút động đậy.
Trong lòng Tố Yên phân vân, không biết nên tiết lộ cho Sương Kiều biết người đó là ai hay không.
Giang Từ dần lấy lại bình tĩnh sau đó liên hệ với hí khúc Tố Yên đã từng biểu diễn ở Trường Phong sơn trang thì thấy mọi chuyện dường như có một sợi dây nối với nhau.
Sau khi suy xét một lượt, nàng chợt kinh hô một tiếng, đập tay nói: "A, muội biết người đó là ai.
Ông ta là."
Tố Yên liếc mắt về phía Giang Từ, Giang Từ tỉnh ngộ và lập tức im lặng.
Tố Yên biết không thể giấu giếm được nữa, thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Người đó hiện giờ là đường chủ Nhất Phẩm Đường của Hoàn quốc, thiên hạ gọi ông ta là 'Thu Thủy Kiếm' - Dịch Hàn."
Trong quá trình Yến Sương Kiều đi tìm Giang Từ đã tiếp xúc với nhiều người trong giang hồ, cũng nghe qua cái tên Dịch Hàn này.
Nàng ấy không thể tin rằng phụ thân của mình lại là "Thu Thủy Kiếm" nổi danh khắp thiên hạ.
Lúc này tâm tình của nàng ấy vô cùng phức tạp, lại nghe Tố Yên nói tiếp: "Năm năm trước khi trở về kinh thành, a di đã thuê sát thủ tới Hoàn Quốc ám sát ông ta nhưng đều không thành công, ngược lại khiến ông ta biết a di còn sống.
Tuy nhiên ông ta cũng chưa từng tìm đến hay có ý định ra tay tàn nhẫn với a di.
Hai tháng trước, ai di đã gặp ông ta một lần ở Nam An Phủ nhưng ngay sau đó ông ta cũng biến mất không tăm tích."
Yến Sương Kiều cảm nhận được bàn tay đang nắm chặt tay mình của Tố Yên run rẩy thì trong lòng không kìm được đau đớn, ôm lấy a di và nói: "A di, người yên tâm, cháu sẽ không bao giờ nhận ông ta làm phụ thân, cháu chỉ muốn hỏi ông ta vài điều.
Sau khi hỏi xong, cháu sẽ không bao giờ gặp lại ông ta."