Tố Yên dần dần yên lòng, cảm xúc kích động đến lúc này mới dần dần bình ổn lại.
Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, nàng ấy vội hỏi: "Đúng rồi, sao cháu lại đến kinh thành này? Lại như thế nào cùng Tiểu Từ…"Yến Sương Kiều nắm lấy tay Giang Từ và nói: "Muội ấy là sư muội của cháu.
Vì muội ấy lén xuống núi nên cháu phải xuống núi tìm muội ấy.
May mắn thay vì muội ấy nghịch ngợm như vậy nên cháu và a di mới có cơ hội gặp lại nhau."
Sau khi Giang Từ bình tĩnh lại lập tức nghĩ đến chuyện mình đang lo lắng.
Nếu muốn Tố Yên truyền lời cho Vệ Chiêu, nàng cảm thấy vẫn cần phải thăm dò nàng ấy thêm một chút.
Tâm trạng Giang Từ xoay chuyển nhanh chóng, nàng mỉm cười nói: "Muội là phúc tinh nên sư tỷ mới có thể gặp lại được Tố Yên tỷ tỷ.
Hơn nữa Tố Yên tỷ tỷ tâm địa thiện lượng lại xinh đẹp xuất chúng nên đương nhiên cũng sẽ được hưởng phúc khí.
Nói không chừng sau này Tố Yên tỷ có thể trở thành phu nhân của Bùi Tướng hoặc Vệ chỉ huy sứ đấy!"Tố Yên vội nói: "Tiểu Từ chớ nên nói bậy, lời này không thể để cho người khác nghe được.
Quan hệ của ta và Bùi tướng vô cùng hời hợt, chẳng qua chỉ là người biểu diễn và người xem kịch mà thôi."
Giang Từ cười hỏi: "Vậy còn Tam Lang thì sao? Đêm đó muội đã nghe các nàng khác nói tỷ đang mến mộ Tam Lang mà."
Tố Yên dở khóc dở cười, nhưng nàng ấy cũng biết Tiểu Từ ngây thơ hồn nhiên, lại thấy Yến Sương Kiều cũng quan tâm mà nhìn chính mình, tựa như tự giễu lại tựa như cười nói: "Tiểu Từ, Tam Lang há có phải là người để cho ta si tâm vọng tưởng, tuy ta và hắn có quan hệ không tồi nhưng."
Trong lúc đang trò chuyện, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.
Bảo Nhi tiến vào, nhẹ giọng nói: "Đại tỷ, Tĩnh Vương phái người đưa thiệp mời tới muốn tỷ tới Vương phủ ngay lập tức."
Tố Yên nhíu mày: "Vì sao hắn lại gọi ta vào lúc này?""Nghe người trong Vương phủ nói, Tĩnh Vương tự mình sáng tác một bản nhạc để mừng sinh nhật Tần Phi nương nương nên vương gia muốn đại tỷ ngài tới Vương phủ thử hát bài đó."
Tố Yên có chút do dự, Bảo Nhi lại nói: "Lâu chủ đã nói, đại tỷ nên nhanh chóng qua đó một chuyến.
Vương gia và nương nương đều đang chờ, chúng ta không thể để họ đợi lâu."
Tố Yên nhìn về phía Yến Sương Kiều, Yến Sương Kiều nhanh chóng nói: "A di, người đi đi.
Chúng ta đã gặp nhau rồi, sau này còn nhiều cơ hội gặp lại, không cần phải chần chừ ở đây."
Tố Yên gật nhẹ đầu sau đó bảo Yến Sương Kiều ở lại tại Lãm Nguyệt Lâu chờ mình.
Nhưng khi nghĩ tới thủ đoạn của người kia, cuối cùng nàng ấy vẫn không thể yên tâm, lại hỏi: "Hiện tại cháu đang ở đâu?""Hiện tại cháu đang ở nhà của một bằng hữu, y chân chất lại nhiệt tình nên đã giúp đỡ cháu rất nhiều.
Phủ đệ của y nằm tại ngõ Hạnh Tử, đường Bắc Nhị trong kinh thành, nơi đó chính là Thiệu phủ".
Yến Sương Kiều nhớ tới Thiệu Kế Tông thì có chút ngượng ngùng, cuối cùng vẫn không nói ra tên của y."
Ừm, Sương Kiều, cháu trở về nghỉ ngơi đi, sáng mai a di sẽ tới thăm cháu."
Khi ba người vừa bước ra khỏi phòng, Giang Từ đã tiến lại gần và nắm lấy cánh tay của Tố Yên, cười nói: "Tố Yên tỷ tỷ, muội muốn nhờ tỷ một việc."
Tố Yên nhanh chóng trả lời: "Tiểu Từ, có chuyện gì vậy? Nếu tỷ có thể giúp được nhất định sẽ giúp."
Giang Từ ngượng nghịu cả nửa ngày sau đó mới kéo Tố Yên qua một bên, ghé vào tai nàng ấy thì thầm: "Tố Yên tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội truyền lời đến Tam Lang không?"Tố Yên nghe vậy thì giật mình, Giang Từ giả bộ ngây thơ thẹn thùng: "Muội, muội từ khi gặp hắn vào lần trước tì trong lòng không thể ngừng nhớ đến hắn.
Tỷ hãy nói với hắn rằng có một tiểu cô nương rất ngưỡng mộ hắn, chỉ mong muốn gặp lại hắn một lần nữa.
Nếu hắn từ chối không gặp, muội chỉ có thể chết trước mặt hắn."
Tố Yên càng ngạc nhiên, đang định nói điều gì đó thì Giang Từ đã đỏ mặt chạy đi mất.
Ba người ra khỏi Lãm Nguyệt Lâu.
Thời gian này đã hết các vở diễn nên trước cửa Lạm Nguyệt Lâu chỉ còn một mảnh yên tĩnh.
Sau khi nhìn theo Tố Yên lên xe ngựa đi về hướng vương phủ, Yến Sương Kiều và Giáng Từ đi dạo bên hồ, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang nhưng không thể nói lời nào.
Giang Từ biết tâm trạng của sư tỷ mình nên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng ấy.
Yến Sương Kiều cảm thấy lòng bàn tay nàng ấm áp, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp theo, nghiêng đầu cười với nàng một tiếng.
Giang Từ mỉm cười vui sướng: "Sư tỷ, tỷ đừng buồn nữa, một tin vui lớn như thế, tỷ nên vui mừng mới đúng."
Yến Sương Kiều gật đầu: "Đúng, nếu mẫu thân biết tỷ và a di đã gặp lại nhau không biết sẽ vui mừng biết bao, chỉ tiếc, bà ấy."
Giang Từ thấy sư tỷ lại rơi lệ, vội lấy khăn lụa lau đi những giọt nước mắt cho nàng ấy rồi ôm chặt nàng ấy vào lòng, nhẹ nhàng dỗ dành.
Yến Sương Kiều cảm thấy nàng dỗ mình như đang dỗ trẻ con thì dở khóc dở cười, đẩy nàng ra xa.
Giang Từ cười mỉm nói: "Sư tỷ, tỷ muốn cảm tạ muội như thế nào đây?"Yến Sương Kiều liếc nàng: "Tại sao ta phải cảm ơn muội?"