"Nếu không phải vì ta chạy trốn xuống núi thì làm sao tỷ có thể đến kinh thành rồi sau đó có thể gặp lại Tố Yên tỷ tỷ rồi tương phùng với người thân của mình chứ?"Yến Sương Kiều duỗi tay nắm chặt cổ tay nàng: "Muội còn không biết xấu hổ mà nói như vậy, muội biết thời gian này ta lo lắng cho muội thế nào không? Còn nữa, sao muội lại gọi a di ta là tỷ tỷ? Tỷ tỷ là danh xưng muội có thể gọi với a di ta sao?Giang Từ cười đùa tránh né, chạy quanh bờ hồ cùng Yến Sương Kiều: "Muội đã sớm gọi nàng ấy là tỷ tỷ, bối phận này sao có thể tính được!"Khi hai người đang đùa giỡn, Thiệu Kế Tông vội vã chạy đến: "Yến cô nương, Giang cô nương, ta đợi hai người lâu rồi!"Yến Sương Kiều nghe vậy thì dừng lại, Thiệu Kế Tông cười nói: "Trời không còn sớm nữa, hai người nên về phủ nghỉ ngơi sớm thôi."
Yến Sương Kiều thấy y cũng không hỏi rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì, thấy y am hiểu nhân tâm như vậy thì trong lòng càng thêm cảm kích.
Nàng gật nhẹ đầu sau đó kéo theo Giang Từ, cả ba người cùng nhau trở về Thiệu phủ.
Giờ Hợi, gió đêm lạnh buốt, ánh trăng lại càng sáng hơn, chiếu lên mái ngói lưu ly của Thiệu phủ khiến nó ánh lên ánh sáng lạnh lẽo.
Trong lòng Yến Sương Kiều bồn chồn nên trằn trọc mãi không ngủ được.
Nàng ấy nghe tiếng hô hấp đều đặn của Giang Từ bên cạnh, nghiêng đầu nhìn thì thấy nàng ngủ mê say, hai má hồng hào như hai đóa hoa hải đường xinh đẹp, lòng không cưỡng lại được mà nhẹ nhàng vuốt trán nàng, khẽ nói: "Tiểu Từ, thật hy vọng ngươi vĩnh viễn không cần lớn lên, không phải chứng kiến những vui buồn tan hợp của thế gian này có lẽ sẽ tốt hơn.
Ngày mai ta sẽ thuyết phục a di để a di có thể cùng chúng ta trở về Đặng gia trại, chúng ta cũng sẽ không ra ngoài nữa."
Tiếng nói của nàng ấy dần trở nên chua xót.
Lúc này cửa sổ đột nhiên truyền đến một tiếng gõ cực nhẹ, trong lòng nàng ấy không nhịn được mà dâng lên nỗi sợ hãi.
Nàng ấy khoác áo bước xuống giường sau đó đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy dưới ánh trăng có một bóng đen đứng lặng lẽ nhìn nàng ấy.
Yến Sương Kiều sửng sốt một lát, sau đó lấy lại bình tĩnh.
Nàng ấy thấy hắc y nhân này nhìn mình với ánh mắt ôn hòa mang theo chút đau thương không thể lý giải, trên người hắn cũng không mang theo địch ý nên nàng không vội vàng kêu người mà nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi là ai?"Người đó cởi chiếc khăn đen trên đầu, dưới ánh trăng thanh và ánh nến trong phòng, khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của hắn hiện rõ trước mắt Yến Sương Kiều.
Một loại cảm xúc khó tả bao trùm lấy tâm trí nàng ấy, sau một lúc Yến Sương Kiều mới bừng tỉnh đại ngộ, lạnh lùng nói: "Người ta nói dung mạo của con gái thường giống phụ thân quả thật không sai.
Ta thực sự hận bản thân mình sao lại có thể giống ngươi nhiều như vậy!"Dịch Hàn tiến lên một bước, Yến Sương Kiều lạnh giọng nói: "Có điều gì muốn nói thì ra ngoài nói, đừng làm sư muội của ta thức giấc!"Dịch Hàn không nói lời nào, đột ngột hắn ta đưa tay điểm vào huyệt đạo của Yến Sương Kiều sau đó ôm nàng ấy nhảy lên mái nhà rồi nhanh chóng chạy qua cái mái nhà khắp phủ.
Không lâu sau, họ đáp xuống một nơi trong khu vườn hoang vắng.
Hắn ta nhẹ nhàng đặt Yến Sương Kiều xuống, giải huyệt cho nàng ấy, sau khi nhìn nàng ấy một lúc thì từ từ vươn tay ra.
Yến Sương Kiều lùi về sau hai bước: "Đừng chạm vào ta!"Dịch Hàn thở dài, nhẹ nhàng hỏi: "Con tên là Sương Kiều phải không?"Yến Sương Kiều chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta, không nói một lời.
Trái tim Dịch Hàn đau nhói, hắn ta tiếp tục hỏi: "Mẫu thân của con được an táng ở đâu?"Yến Sương Kiều nghĩ về người mẫu thân của mình ôm hận mà qua đời, cười lạnh nói: "Ngươi còn mặt mũi gì mà đến gặp bà ấy?"Dịch Hàn lùi lại một bước nhỏ, bi thương nói: "Đúng, ta thật không xứng với bà ấy, quả thực không còn mặt mũi mà đến gặp.
Nhưng, con ạ, con."
Yến Sương Kiều ngoảnh mặt đi, không muốn thấy khuôn mặt đau đớn kia của hắn ta: "Ta không phải con của ông, ta họ Yến, mẫu thân ta cũng chưa từng nói với ta rằng phụ thân của ta là ai."
Dịch Hàn im lặng rất lâu, hồi tưởng lại những việc xảy ra hơn hai mươi năm về trước, cảm thấy thời gian cuộc đời giống như đám khói xanh, dù nhanh chóng phiêu tán nhưng dấu vết của làn khói ấy vẫn luôn ám ảnh trong lòng, không bao giờ có thể phai nhạt.
Hắn ta mỉm cười tự giễu, nhìn Yến Sương Kiều: "Con nói có chuyện muốn hỏi ta, chuyện đó là gì?"Yến Sương Kiều bất ngờ quay đầu: "Ta muốn hỏi ông tại sao năm đó lại khiến ngoại tổ và ngoại tổ mẫu của ta chết oan, tại sao hại mẫu thân ta tan cửa nát nhà, tại sao phải hủy hoại cuộc đời a di của ta? Ông thân là con dân Hoa triều tại sao lại thông đồng với địch mà bán nước, vì sao lại đầu quân cho Hoàn Quốc?"Toàn thân Dịch Hàn run lên, đau đớn nhắm hai mắt lại, một lúc sau mới từ từ mở mắt, chậm rãi nói: "Ai cũng đều nói ta thông đồng với địch phản quốc nhưng liệu tất cả những người đó có biết từ đầu ta đã là người Hoàn quốc?"Yến Sương Kiều sửng sốt, ngơ ngác hỏi: "Ông là người của Hoàn quốc?"