Trái tim Dịch Hàn chùng xuống, hắn ta nhận ra trong số hơn mười người đó có Phó sử Lôi Uyên đang nhìn mình với ánh mắt sắc lạnh.
Lúc này hắn ta mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Bùi Diễm, thầm hận không thôi.
Ý cười trên mặt Bùi Diễm càng thêm ưu nhã, hắn chậm rãi bước đến trước mặt hơn mười người kia rồi lần lượt giới thiệu từng người: "Đây là Phó sử Lôi Uyên, chắc Dịch đường chủ cũng đã biết nên ta cũng không cần phải giới thiệu thêm nữa."
Nói xong giải huyệt đạo cho Lôi Uyên.
Lại nói tiếp : "Vị này là sứ thần từ Tây Tư quốc đến Hoa triều ta, A Lợi Tư đại nhân; vị này là sứ thần của Ô Lưu quốc tại triều đình chúng ta; vị này là sứ thần từ Thát Đát, Thiết đại nhân."
Hắn giải huyệt đạo cho từng người sau đó ôm quyền nói: "Để đề phòng việc Dịch đường chủ nghe ra tiếng động của các vị nên ít nhiều đã đắc tội.
Nhưng chuyện này liên quan đến an ninh của các quốc gia nên vì lợi ích chung, thỉnh các vị sứ thần đại nhân thứ lỗi.
Cũng thỉnh các vị có thể làm chứng rõ ràng cho triều đình của chúng ta."
Ba vị sứ thần vội nói: "Bùi Tướng quá khách khí rồi, chân tướng rồi sẽ được minh bạch với thiên hạ, chúng ta chắc chắn sẽ làm chứng cho ngài."
Bùi Diễm bước tới trước mặt Lôi Uyên và mỉm cười: "Lôi phó sử, không biết ngài còn thắc mắc gì không?"Lôi Uyên nhìn Dịch Hàn, lạnh lùng nói: "Dịch đường chủ không thiêu chết ta mà giữ lại cho ta một mạng, kỳ thật ta còn phải cảm kích Dịch đường chủ vạn phần."
Dịch Hàn biết sự tình bại lộ, kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lại cũng không cam lòng bị Bùi Diễm bắt giữ.
Hắn ta dồn lực vào mũi kiếm sau đó nhìn chằm chằm Bùi Diễm, chỉ chờ một cơ hội để phá vòng vây và trốn thoát.
Bùi Diễm cười nói: "Ta biết Dịch đường chủ nhất định không cam lòng, cũng có nghi hoặc vì sao ta sẽ tính đến chuyện Dịch đường chủ nhất định sẽ chạy trốn tới nơi này mà trước đó tại đây an bài mọi thứ ổn thỏa?"Dịch Hàn đã sớm đoán ra, lạnh lùng nói: "Tâm tư của Bùi Tướng đúng là rõ ràng.
Dù là ở cầu Song Thủy hay bao vây trong thành, lộ trình đều đã được tính toán tỉ mỉ, bao gồm cả con dao găm ném trước đó đều nhằm mục đích đẩy ta tới đây."
Bùi Diễm cười: "Đúng vậy, Dịch đường chủ hẳn là đã thông suốt rồi.
Lúc này ta cũng không ngại nói với Dịch đường chủ, ta sớm đã biết trong thành này nhất định sẽ có người tiếp ứng cho ngươi, hơn nữa người đó cũng sẽ hỗ trợ ngươi cướp người từ chỗ ta.
Mấy ngày trước trong kinh thành diễn ra một cuộc điều tra khắt khe quy mô lớn cũng là do ta sai người làm.
Chỉ có cách này mới có thể buộc ngươi phải liên hệ với người đó, sau đó để hai người gặp nhau trong căn nhà mà trước đó người đó đã sắp xếp cho ngươi.
Trong khoảng hai canh giờ ngươi nghỉ ngơi, ta đã tra rõ ràng về lai lịch của căn nhà cùng chủ nhà.
E rằng lúc này thủ hạ của ta đã bắt được người đó và bắt đầu tra hỏi về tung tích của Kim Hữu Lang."
Dịch Hàn cảm thấy một luồng lạnh từ lòng bàn chân lên đến tim gan, vị Thừa Tướng Hoa Triều trước mắt này dù còn trẻ nhưng thủ đoạn kín đáo, lòng dạ thâm sâu, tâm cơ tựa hải, giống như một con mèo đùa giỡn với chuột, thực sự làm cho người khác không rét mà run.
Đúng lúc hắn ta đang suy nghĩ thì bỗng dưng tiếng bước chân gấp rút vang lên, mấy chục người chạy từ phía chân núi chạy lên.
Trong ánh lửa sáng rực, Dịch Hàn nhìn thấy một người trong số đó, sắc mặt đại biến.
Dưới ánh lửa, mái tóc của Yến Sương Kiều hơi loạn, hơi thở không đều.
Nàng ấy đang bị thị vệ của Trường Phong sơn trang dẫn đến, nhìn Dịch Hàn mà nước mắt lưng tròng.
Trong lòng Dịch Hàn đau đớn như bị dao cắt nhưng hắn ta đã nhận ra rõ ràng ý đồ của Bùi Diễm.
Hắn biết dù cho mình có đầu hàng chịu trói thì Bùi Diễm cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cha con hắn ta.
Nghĩ đến điều đó, Dịch Hàn quát: "Bùi Diễm, nếu ngươi dám đụng đến nữ nhi của ta, ta sẽ khiến thân nhân của ngươi trả lại gấp mười lần!!"Hắn ta cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu, thanh kiếm như rồng phát ra ánh sáng càng thêm lạnh lẽo khiến người xung quanh phải rùng mình.
Sắc mặt Bùi Diễm hơi thay đổi, trong tay hắn xuất hiện một đạo hàn quang, hai thanh kiếm mang theo gió mạnh va vào nhau trong không trung tạo ra một tiếng động lớn.
Những người có mặt lúc này đều không khống chế được đều bị đẩy lùi về phía sau, che tai lại mà tránh đi.
Họ chỉ nghe thấy Dịch Hàn hét lớn một tiếng sau đó khi mở mắt ra, thân ảnh của hắn ta đã biến mất, còn Bùi Diễm vẫn đứng đó, sắc mặt tái nhợt, một tay ôm ngực, một dòng máu từ khóe miệng tràn ra.
Thấy Trường Phong Vệ muốn đuổi theo, Bùi Diễm quát: "Không cần đuổi theo!"Sau một hồi hỗn loạn, thị vệ của Trường Phong sơn trang bắt đầu bảo vệ các sứ thần các quốc gia trở về thành.
Bùi Diễm dẫn theo vài người hộ tống Yến Sương Kiều về Thiệu phủ.
Nhìn thấy Giang Từ bị mê hương làm cho bất tỉnh trên giường, Bùi Diễm dừng lại một lát, sau đó nói với Yến Sương Kiều: "Sư muội của ngươi vẫn còn ích lợi cho ta, nếu ngươi không muốn gây rắc rối cho sư muội cùng với a di của ngươi thì hãy nghe theo mệnh lệnh của ta."