Luyện Hóa Chư Thiên (Dịch)

Chương 4 - Dung Hợp

** Dịch : LuongSangLac

** Nguồn : AppYY

"Hô!"

Một lúc lâu sau, Dương Thiên luyện hóa dược lực xong, phun ra một ngụm trọc khí, chậm rãi mở hai mắt ra, sắc mặt trắng bệch có một tia hồng nhuận phơn phớt, vết máu cũng bắt đầu kết vảy

Phúc bá thủ hộ ở một bên thấy Dương Thiên tỉnh lại, ân cần nói: "Thiếu gia, cảm thấy thế nào?"

Dương Thiên kiểm tra thân thể một lần, cười nói: "Nguyên lực đã khôi phục được tám thành, bất quá tổn thương trên người, còn cần tĩnh dưỡng mấy ngày!"

"Thiếu gia, lão nô vô dụng! Ta . . ."

"Vết thương nhỏ mà thôi, Phúc bá không cần để ở trong lòng, đúng rồi, thi thể Thương Lang Vương xử lý sao rồi?"

Trước kia mặc dù không có nhận qua ngoại thương nghiêm trọng như vậy, cũng không có trải qua chém giết nguy hiểm như vậy, nhưng sáu năm qua, trải qua tra tấn do kinh mạch bị tổn thương, để hắn đối với đau đớn sớm đã chết lặng.

"Thiếu gia, con Thương Lang Vương này rất là đặc biệt, chí ít trước đây ta chưa từng nhìn thấy qua con Thương Lang Vương nào mạnh mẽ như thế!" Thần sắc Phúc bá ngưng trọng, trong mắt tràn ngập sát cơ.

"Ah? Phúc bá có phát hiện có cái gì trên con Lang Vương không vậy?" Dương Thiên lập tức hào hứng, như Phúc bá đã nói, Thương Lang Vương cường hãn hơn nữa, cũng không có khả năng đạt tới đối cứng một kích toàn lực của Phúc bá được.

Phải biết rằng Phúc bá thế nhưng có tu vi Linh Nguyên cảnh hậu kỳ, cho dù là linh thú nhị giai hậu kỳ, cũng không có khả năng trong nháy mắt đánh vỡ nát chưởng ấn nguyên lực của Phúc bá.

"Thiếu gia ngươi xem! Đây là ta trong lúc vô tình phát hiện từ trong đầu Thương Lang Vương." Phúc bá từ trong ngực lấy ra một viên linh châu tản ra huyết sắc quang trạch(ánh sáng màu đỏ máu).

"Linh hạch?" Dương Thiên giật nảy cả mình, không nghĩ tới con Thương Lang Vương kia vậy mà đã khai linh trí, trở thanh Linh thú!

Linh hạch là vị trí hội tụ tinh hoa toàn thân của linh thú, hội tụ nguyên lực bàng bạc, giống như Linh thạch, có thể bị võ giả luyện hóa hấp thu, làm bản thân mạnh hơn.

"Không phải là Linh hạch!" Phúc bá khẳng định, lắc lắc đầu nói: "Linh hạch ta đã thấy qua không ít, sẽ không nhận lầm."

"Không phải Linh hạch? Vậy nó là cái gì?" Dương Thiên cũng bị mê hoặc.

"Ta nghĩ Thương Lang Vương có thể phát huy thực lực mạnh mẽ như thế, rất có thể cùng cái viên linh châu huyết sắc này có quan hệ, cho dù Lang Vương đồng dạng khác liều chết cũng bất quá có thực lực Phá Phàm cảnh tứ trọng thiên, một kích cuối cùng của con Lang Vương này, cơ hồ đã đạt tới chiến lực nhị giai viên mãn, nếu không thiếu gia cũng sẽ không bị thương nặng như vậy, Haiz! Đều do lão nô sơ ý, nếu như có thể sớm một chút phát hiện dị thường của Lang Vương, cũng không đến mức làm thiếu gia bị thương như vậy." Phúc bá tự trách bản thân.

Dương Thiên nắm chặt linh châu, cười nói: "Nói như vậy, viên linh châu này hẳn là một cái bảo vật?"

Có thể khiến cho một con dã thú bình thường có được chiến lực nhị giai Linh thú, khẳng định có giá trị không nhỏ.

Linh thú không giống với dã thú bình thường, tương đối mà nói, bọn chúng đã thông linh có được linh trí, có được lực lượng càng cường đại hơn, Linh thú cao giai thậm chí có được năng lực đủ hủy thiên diệt địa.

Linh thú cũng có phân chia mạnh yếu, chia làm nhất giai đến cửu giai, mỗi giai lại phân làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn bốn cái tiểu cảnh giới, cùng phân chia tu vi nhân loại đại khái giống nhau.

Ví dụ như, nhân loại Phá Phàm cảnh đối ứng Linh thú nhất giai, Phá Phám cảnh tiền tam trọng(trước tầng 3) đối ứng Linh thú nhất giai sơ kỳ, Phá Phàm thất trọng đến cửu trọng đối ứng Linh thú nhất giai hậu kỳ, Phá Phàm Cửu Trọng Thiên sắp tấn cấp tu vi(viên mãn) đối ứng Linh thú nhất giai cảnh giới viên mãn, Linh Nguyên cảnh đối ứng Linh thú nhị giai, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ và viên mãn bốn cái tiểu cảnh giới riêng phần mình đối ứng, cứ thế mà suy ra.

Nhưng dưới tình huống cùng cảnh giới, Linh thú khí huyết dồi dào, nguyên lực hùng hậu, nhục thân cường hãn, có được chiến lực càng thêm cường đại.

"Ừm, chắc là bảo vật, nhưng cụ thể nó có tác dụng cái gì cũng không biết nữa, đợi lát nữa đi về nhà, có thể cho lão gia nhìn xem." Phúc bá trầm tư một hồi, hồi đáp.

"Quản nó có tác dụng gì, là một bảo vật thì sẽ có lợi." Dương Thiên đem linh châu ôm vào trong lòng, cười nói: "Không nghĩ tới sau khi trải qua một trận chiến, còn có thu hoạch dạng này!"

Phúc bá hầm một nồi canh thịt sói, đem Huyết Sâm cũng bỏ vào, chậm rãi hầm, để dược lực rót vào bên trong canh thịt.

Sau khi ăn toàn bộ đùi sói vào bụng, một dòng nước ấm từ phần bụng dâng lên truyền khắp toàn thân, Dương Thiên ngồi xếp bằng, vận chuyển chu thiên, hấp thu tinh túy trong đó khôi phục vết thương cùng tu luyện.

Ngay lúc Dương Thiên yên lặng tu luyện, viên linh châu huyết sắc trong ngực kia đột nhiên vỡ nát hóa làm một cỗ quang hoa(ánh sáng), lặng yên không một tiếng động chui vào bên trong cơ thể hắn, theo kinh mạch tiến vào chỗ sâu nhất đan điền, cùng sinh mệnh bản nguyên kết hợp với nhau.

Sinh mệnh bản nguyên yếu ớt cùng ánh sáng màu đỏ ngòm dung hợp, cấp tốc lớn mạnh, không ngừng biến ảo, cuối cùng hóa thành một phiến đại dương màu đỏ ngòm cuồn cuộn mà thâm thúy.

Ở sát na sinh mệnh bản nguyên cùng quang hoa triệt để dung hợp, trên chín tầng, vạn đạo ẩn ẩn hiển hóa, bản năng đối với Dương Thiên tiến hành bài xích, cảnh giác với Dương Thiên, lại tràn ngập kiêng kị cùng nghi hoặc.

Dương Thiên nhíu mày, nghi hoặc liếc mắt nhìn bầu trời đêm thâm thúy một cái, một cỗ cảm giác cực kỳ khó chịu, dường như cảm giác mình không hòa hợp với hoàn cảnh xung quanh tự nhiên sinh ra, phiền não trong lòng, ý nghĩ muốn thị sát(giết người) tràn ngập toàn thân.

"Bất quả chỉ là một trận chém giết, làm sao có thể làm cho ta mê luyến mùi huyết tinh, thực sự là kỳ quái?"

Không nghĩ ra sự tình, cũng không cần tận lực suy nghĩ, lắc đầu một cái, một lần nữa định, tĩnh khí ngưng thần, dốc lòng tu luyện, không để ý cảm giác không hiểu kia nữa.

Năm ngày sau đó .

Thương thế của Dương Thiên cuối cùng triệt để khôi phục, kết vảy đã bắt đầu tróc ra, lộ ra thịt mềm mới sinh, nguyên lực trong cơ thể cũng càng thêm ngưng thực tinh thuần, ẩn ẩn có dấu hiệu đột phá tu vi.

Đem một quả Tụ Nguyên Đan cuối cùng lấy ra, Dương Thiên trịnh trọng đối với Phúc bá nói: "Phúc bá, buổi tối hôm nay ta quyết định trùng kích Phá Phàm cảnh tứ trọng thiên viên mãn, vì lý do an toàn của ta, ta thỉnh mời Phúc bá làm hộ pháp cho ta để tránh chuyện ngoài ý muốn."

Phúc bá có chút kinh ngạc, có chút rầu rĩ nói: "Thiếu gia, tiến bộ nửa năm này đã rất tốt rồi, lúc này nếu trùng kích Phá Phàm cảnh tứ trọng thiên viên mãn mà nói, rất dễ dàng làm căn cơ bất ổn, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến thành tựu ngày sau của ngươi ah!"

Dương Thiên cười nhạt một tiếng, toàn thân nguyên lực phun trào, bốn tia nguyên lực phá thể mà ra, ở bên cạnh hắn xoay quanh vờn quanh, tản ra ba động mạnh mẽ.

Phúc bá giật mình nói: "Nguyên lực vậy mà tinh thuần hùng hậu như thế, thiếu gia, ngươi làm thế nào mà được như thế?"

"Lấy tu vi như vậy trùng kích viên mãn chi cảnh, Phúc bá hẳn là yên tâm đi?" Dương Thiên cười nói.

Mặt mũi Phúc bá tràn đầy vui mừng nói: "Lão gia từng nói, thiếu gia nếu không có ám tật(bị thương) quấn thân, thiên phú tu hành không kém gì Nhị thiếu gia, xem ra đến bây giờ, chỉ sợ cùng những thiên tài kia của tông tộc so sánh, cũng không thua kém bao nhiêu!"

Tông tộc?

Gia tộc như thế mà cũng xứng làm tông tộc? !

Dương Thiên lạnh rên một tiếng, không nói gì, đem Tụ Nguyên Đan ngậm vào trong miệng, đi lên trên một tảng đá lớn, ngồi xuống xếp bằng, tĩnh khí ngưng thần, vận chuyển chu thiên, chờ trạng thái đến đỉnh phong, chuẩn bị trùng kích Phá Phàm cảnh tứ trọng thiên viên mãn chi cảnh.

Thiên địa linh khí ngoại giới không ngừng bị hấp thu luyện hóa, hóa thành từng đạo từng đạo nguyên lực tinh thuần hướng phổi tụ tập lại, đem Tiên Thiên nguyên khí chiếm cứ tại nơi đó vây quanh.

Tiên Thiên nguyên khí cực khó luyện hóa, vô số nguyên lực ôn hòa giống như là thủy triều(sóng) không ngừng đối với Tiên Thiên nguyên khí tiến hành trùng kích, vẫn như cũ không cách nào triệt để luyện hóa.

Sau nửa canh giờ, nguyên lực ở trong kinh mạch từng tia từng tia tiêu tán không thôi, kinh mạch yếu ớt xuất hiện căng phồng và đau đớn, nổi gân xanh, giống như có vô số lưỡi dao sắc bén xẹt qua.

"Thiếu gia, nếu không được thì tạm thời từ bỏ đi." Trong lòng Phúc bá không đành lòng, nhỏ giọng khuyên nhủ.

"Ta làm sao có thể từ bỏ được cơ chứ, nhất định phải kiên trì!" Dương Thiên gầm nhẹ một tiếng, nguyên lực còn thừa bỗng nhiên phát động công kích.

Ngay tại lức hắn khó mà chống đỡ được nữa, bên trong sinh mệnh bản nguyên, bên trong đại dương màu đỏ ngòm cuồn cuộn, bay ra một hạt oánh oánh quang hoa(ánh sáng), theo kinh mạch rót vào chảy khắp toàn thân, lặng yên không một tiếng động cùng nguyên lực kết hợp với nhau.

"Oanh!"

Ngay tại phổi phát ra một tiếng vang trầm, Tiên Thiên nguyên khí còn sót lại giống như băng tuyết cấp tốc tan rã, bị nguyên lực luyện hóa hoàn toàn dung hợp lại với nhau.

Dưới sự ảnh hưởng của đột phá, sinh mệnh bản nguyên lặng yên không một tiếng động mà tiến hành mười phần triệt để tẩy xương phạt tủy, một chút tạp chất sâu bên trong nội thể bị bài trừ, khiến cho thể chất Dương Thiên trên phạm vi lớn được cải thiện. "Hô!" Dương Thiên phun ra một ngụm trọc khí, mở ra hai mắt mỏi mệt, cảm thụ một chút biến hóa bên trong thể nội, kích động nói: "Rốt cục đã đạt tới Phá Phàm cảnh tứ trọng thiên viên mãn chi cảnh!"

"Thiếu gia, kinh mạch của ngươi không có chuyện gì chứ?" Phúc bá ngồi xếp bằng ở phía trước Dương Thiên, nhìn lấy gân xanh bạo khởi, lo lắng nói.

Dương Thiên cười nói: "Phúc bá yên tâm, không có vấn đề gì, chỉ cần tĩnh dưỡng thời gian vài ngày liền có thể khôi phục."

Đợi nguyên lực trong cơ thể bình ổn trở lại, Dương Thiên đứng dậy tìm một dòng suối nhỏ, đem vết bẩn dính bám ở trên người tẩy đi, thay đổi một bộ trang phục màu trắng sạch sẽ, đón chút Thanh Phong trong núi thổi tới, cảm giác toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.

"Không nghĩ tới thật sự có thể đột phá đến Phá Phàm cảnh tứ trọng thiên viên mãn chi cảnh." Dương Thiên đứng ở trên tuyệt bích, nhìn những sao tỏa sáng đầy bầu trời đêm, nghĩ đến kinh lịch mấy năm này, không khỏi cảm khái.

Phúc bá đã ngủ rồi, Dương Thiên xếp bằng ở phía trên tuyệt bích, hưởng thụ lấy sự mát lạnh từ gió núi thổi qua, lẳng lặng tu luyện, tiến bộ nửa năm qua không nhỏ, nhưng cũng không thể vì vậy mà có thể thư giãn, sáu năm hoang phế, sự chênh lệch của mình cùng người khác không phải khổ tu nửa năm liền có thể vượt qua.

Một đêm tĩnh mịch, im lặng im lặng.

Một tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào trên mặt Dương Thiên, hai mắt đóng chặt một đêm khoan thai mở ra, lăng thiên kiếm đeo tại sau lưng vang lên một tiếng, lơ lửng trước người.

"VÙ!" Dương Thiên đột nhiên đứng dậy, cầm bảo kiếm trong tay, đứng ở đỉnh núi, đón mặt trời mới mọc, huy kiếm luyện tập.

"Thức thứ nhất! Phá Phong!"

"Thức thứ hai! Đoạn Vân!"

. . . . . .

"Thức thứ sáu! Tụ Liên!"

"Thức thứ bảy! Liên Hoa Thứ!"

"Thức thứ tám! Liên Hoa Lạc!"

Thức thứ tám Liên Hoa Lạc trong Liên Vân Cửu Kiếm phải đồng thời ngưng tụ ba đóa kiếm liên, chỉ tiếc, tu vi Dương Thiên có hạn, nguyên lực trong cơ thể không thể chống đỡ nổi, đang ngưng tụ ra hai đóa kiếm liên liền khô kiệt.

"Muốn tiến thêm một bước, quả nhiên rất gian nan" Dương Thiên không khỏi cười khổ nói.

Lúc này Phúc bá đi tới, an ủi: "Thiếu gia, tiến bộ cùng biểu hiện nửa năm qua này của ngươi đã để cho ta cảm thấy ngoài ý muốn, không chỉ có kiếm pháp đại thành, tu vi cũng là bạo tăng, ta nghĩ lão gia sau khi biết, nhất định sẽ rất vui vẻ."

"Rời đi đã nửa năm, ta có chút chút tưởng nhớ phụ thân." Nghĩ đến phụ thân, trong lòng Dương Thiên ấm áp.

Bình thường phụ thân đều là một bộ dạng nghiêm túc biểu lộ, nhưng đối với mình quan tâm lại là vô cùng nhiều.

Đơn giản thu thập đồ đạc một chút, tiếp tục lên đường, chuẩn bị ngày hôm nay đi ra sơn mạch về đến gia tộc.

"Thanh Giác Dương!" Phúc bá đi ở phía trước đột nhiên cười nói, một cục đá bắn ra, đem Thanh Giác Dương đang ẩn náu trong bụi cỏ bức ra.

"Đang lo lắng không có lễ vật cho phụ thân đây!" Dương Thiên đại hỉ, vội vàng quẳng cục nợ, cầm lăng thiên kiếm, thi triển Lăng Vân bộ, điên cuồng đuổi theo!

Thanh Giác Dương mặc dù chỉ là dã thú, nhưng chất thịt cực kỳ ngon, mặc dù không phải là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất, so với đi tay không về thì cũng tốt hơn, cho cha làm mấy đồ nhắm rượu vậy.

Phúc bá nhìn thấy bộ dáng hưng phấn của Dương Thiên, cũng bận bịu đuổi theo.

Tới gần chạng vạng tối, Dương Thiên nhìn Bàn Long sơn mây mù quấn quanh ở sau lưng, cùng phía trước thành trấn mơ hồ có thể thấy được, nhất thời cảm khái rất nhiều.

"Ta Dương Thiên, đã trở về!" Dương Thiên lẩm bẩm nói.

. . . . . .

Cùng lúc đó, ở nơi cách xa mấy trăm ngàn dặm, trung tâm Hỗn Loạn Chi Địa, Mạc gia phủ đệ, một thiếu niên mặc áo ngủ băng vũ tơ tằm, bỗng nhiên mở hai mắt ra, me mang nhìn qua phòng ngủ xa hoa tinh xảo, sững sờ phát thần.

"Mẹ hắn, lần này khiêng đỉnh, xem ra chắc chắn sẽ lỗ lớn aaaa!"

** Bấm vào hình trái tim (Đã Thích) bên dưới để dịch giả ra chương nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment