** Dịch : LuongSangLac
** Nguồn : AppYY
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Dương Thiên nhìn cửa trước phủ đệ trang nghiêm ngày xưa bây giờ lại giăng đèn kết hoa, trên mặt những người hầu chạy tới chạy lui vội vàng vui vẻ, nghi hoặc mười phần.
Mặt mũi Phúc bá nhăn nheo đều giãn ra, hai con ngươi đục ngầu đều bắn ra tinh quang, toàn thân run rẩy, lẩm bẩm nói : "Lão gia, nhất định là lão gia!"
Dương Thiên càng thêm mê mang, hỏi: "Phúc bá, phụ thân ta bị gì hay sao?"
"Thiếu gia, đi theo ta!" Khuôn mặt Phúc bá tràn đầy kích động, nắm lấy tay Dương Thiên liền chạy hướng đại sảnh.
Trong đại sảnh, Dương Thiên Vũ ngồi ngay ngắn thủ vị, thần thái sáng láng, vẻ mặt mệt mỏi tang thương ngày xưa đã bị xua tan hết, phảng phất trẻ lại mười năm, nhìn thấy hai người vội vàng hấp tấp tiến đến, mặt mỉm cười.
"Lão... lão gia, ngươi... ngươi đột phá?" Phúc bá nhìn lấy tinh thần phấn chấn của Dương Thiên Vũ, thanh âm khẽ run, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Dương Thiên Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm nói: "Ân, ta đã đột phá."
Trong lòng Dương Thiên giật mình, lúc trước tu vi của phụ thân chỉ là Linh Nguyên Cảnh viên mãn, bây giờ lại đột phá tu vi, chẳng phải là đạt tới Linh Hải Cảnh.
Linh Hải Cảnh a!
Nguyên lực bao la, cuồn cuộn như biên, ngự phong mà bay lên, đứng lơ lửng trên không, đạp không phi hành!
Đây chính là mơ ước của vô số võ giả mong muốn, nhưng lại là cảnh giới cả đời khó mà với tới.
Ở nơi địa phương vắng vẻ này ngay cả võ giả Linh Nguyên Cảnh đều có thể thành chúa tể một phương, tu vi Linh Hải Cảnh ý vị như thế nào, không cần nói thì ai cũng biết!
"Lão gia, ngươi rốt cục đã đột phá, lão nô biết chắc chắn sẽ có một ngày này, lão nô rốt cục đã chờ tới ngày này a!" Nghe được câu trả lời khẳng định, nước mắt của Phúc bá đột nhiên tuôn đầy mặt, nghẹn ngào khóc rống.
Dương Thiên Vũ than nhẹ một tiếng, im lặng một lúc, nếu không có ám tật chưa lành, trên người còn có gánh nặng, thì sẽ không cần đợi đến ngày hôm nay, chắc hẳn những người kia ở thành Thiên Phong, đã sớm quên ta còn tồn tại đi!
Phúc bá lau khô nước mắt, cố gắng không chế tâm tình của mình, giọng nói khẽ run nói: "Lão gia, người rốt cục cũng có thể trở về nhà!"
"Đúng vậy a, ta rốt cục có thể trở về nhà!" Nghe được câu nói này của Phúc bá, khuôn mặt phụ thân lộ ra một chút ảm đạm nói: "Nếu không phải gia phụ(cha) vẫn luôn cố gắng để ta có thể trở về gia tộc, Thiên nhi bọn hắn cũng cần hoàn cảnh tu luyện tốt hơn, gia tộc như thế, kỳ thật không trở về cũng được!"
"Lão gia ngàn vạn lần đừng nói như vậy, về đến gia tộc, ngươi liền có thể."
"Ta biết, sau khi mọi việc ở đây xong xuôi, chúng ta liền trở về gia tộc!" Ánh mắt Dương Thiên Vũ yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu vui sướng, đi đến bên cạnh Dương Thiên, khẽ vuốt cằm nói: "Ngược lại là Thiên nhi, trong nửa năm này có tiến bộ thần tốc, hẳn là chịu không ít khổ đi!"
Thấy Dương Thiên Vũ giống như không muốn tiếp tục nói về chuyện gia tộc, Phúc bá khe khẽ thở dài, cũng không có tiếp tục nói nữa, sự tình năm đó, cách làm của gia tộc xác thực làm cho người căm phẫn.
Trải qua hơn hai mươi năm lang bạt kỳ hồ, có rất nhiều chuyện, thời gian càng lâu, càng khó biến mất.
"Phúc bá đối với ta rất chiếu cố, an bài huấn luyện rất đúng, không có ăn bao nhiêu khổ." Dương Thiên gãi đầu cười nói.
"Vậy là tốt rồi, vươn tay ra." Dương Thiên Vũ hài lòng gật đầu nói.
Dương Thiên vội vàng vươn tay đưa tới, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong.
"Nguyên lực trong cơ thể ôn hóa tinh thuận, nói rõ căn cơ rất kiên cố, dưới tình huống phục dụng nhiều viên thuốc như vậy, chỉ có trải qua rất nhiều huấn luyện mới có thể làm được, khổ con rồi." Dương Thiên Vũ than nhẹ một tiếng, chỗ sâu đôi mắt lấp lóe một tia áy náy.
Nếu không phải mình bị đuổi ra khỏi gia tộc, kinh mạch tổn thương nho nhỏ như vậy làm sao có thể làm chậm trể sáu năm tu hành của con!
Trong lòng Dương Thiên ấm áp, có chút ngại ngùng nói: "Không có khổ, nhìn sự tiến bộ từng ngày của mình, kỳ thật cũng là một loại hưởng thụ, phụ thân không cần phải lo lắng."
"Ân, không hổ là con trai của Dương Thiên Vũ ta!" Trong mắt Dương Thiên Vũ tràn ngập khen ngợi cùng vui mừng, cười nói: "Đã như vậy, vi phụ cũng sẽ không keo kiệt, đây là ba khối trung phẩm linh thạch cùng ba mươi viên thượng phẩm Uẩn Linh Đan, cái này coi như là ban thưởng cho con!"
Chỉ thấy ánh sáng Không Linh giới(nhẫn) trên tay phải của Dương Thiên lóe lên, ba cái bình ngọc tiểu xảo cùng ba khối linh thạch xuất hiện trên tay của Dương Thiên.
Muốn làm được Không Linh giới phải có Không Linh thạch làm chủ và rất nhiều linh tài trân quý làm chủ cộng thêm Luyện Khí Tông Sư tinh thông không gian pháp tắc luyện chế thành Bảo khí không gian đặc thù.
Bởi vì vật liệu trân quý cùng luyện khí sư thưa thớt, giá cả một chiếc Không Linh giới cực cao, ở Dương gia cũng chỉ có phụ thân cùng nhị ca Dương Tuấn sở hữu một cái thôi.
Dương Thiên ngẫm lại, nhìn linh thạch trong tay, có chút không bỏ, nhưng cũng biết tình huống túng thiếu trong nhà, nhỏ giọng nói: "Cái này coi như không có đi, nửa năm này ta đã tiêu hao rất nhiều đan dược."
"Những thứ này là con nên được, về sau sẽ còn cho con hoàn cảnh tu luyện tốt hơn!" Trong mắt Dương Thiên Vũ áy náy càng sâu, đối với trở về gia tộc, quyết tâm khống chế một phe thế lực càng thêm kiên định.
Dương Thiên cẩn thận từng li từng tí đem linh thạch cùng đan dược bỏ vào trong ngực, gặp Tứ thúc Tần Lôi từ bên ngoài tiến đến, liền chào hỏi một phen sau đó rời khỏi đại sảnh.
Nhìn thấy bóng lưng Dương Thiên biến mất, Phúc bá có chút bận tâm hỏi: "Tiến bộ nửa năm này của tiểu thiếu gia có thể xưng là thần tốc, ta lo lắng về sau căn cơ bất ổn a!"
Dương Thiên Vũ cười nói: "Thiên nhi trải qua sáu năm ma luyện, lại có ngươi và ta lấy bản nguyên nguyên lực giúp hắn gột rửa kinh mạch, lần này tu vi bạo tăng, nguyên nhân chính là hậu tích bạc phát, vừa rồi ta đã kiểm tra thân thể của hắn, cũng không có dấu hiệu phù phiếm nào, Phúc ca không cần phải lo lắng."
Sắc mặt Tần Lôi tái nhợt cũng mở miệng nói: "Tư chất của Thiên Nhi vốn cũng rất tốt, mấy năm này là tôi luyện tâm trí, về sau chỉ cần khắc khổ tu luyện, thành tựu chỉ sợ sẽ không kém Tuấn nhi bao nhiêu!"
Dương Thiên Vũ gật gật đầu, thần sắc ngưng trọng nói: "Thương thế của ngươi thế nào? Những người khác thu xếp tốt chưa?"
"Thương thế đã không còn đáng ngại, bất quá ta vẫn còn có chút lo lắng sự tình tiến vào tông môn của Dương Long cùng Dương Hổ!" Bên trong ánh mắt Tần Lôi tràn ngập lo lắng nói.
Sắc mặt Dương Thiên Vũ phát lạnh, trầm giọng nói: "Hoàng Triết này nếu nổi lên lúc Tuấn nhi rời đi, thì chắc hẳn địa vị tại Lăng Tiêu tông sẽ không quá cao, chỉ có thể dùng chút thủ đoạn âm hiểm cản trở khảo hạch của hậu bối, chuyện này vẫn là chờ Tuấn nhi sau khi trở về rồi nói sau!"
Bên trong Thiên Phong Quốc có ba đại tông môn là: Thiên Vân tông, Lăng Tiêu tông cùng U Vân tông.
Thiên Vân tông ở gần đế đô thành Thiên Phong, vì là đệ nhất đại tông môn của Thiên Phong Quốc, xây tông gần ngàn năm, môn hạ đệ tử hơn mười vạn, thực lực mạnh mẽ, lực ảnh hưởng bao phủ hơn phân nửa Thiên Phong Quốc.
U Vân tông xây dựng ở biên giới nam bộ tại đầm lầy Mê Vụ, vì là đệ tam đại tông môn của Thiên Phong Quốc, xây tông hơn sáu trăm năm, môn hạ đệ tử gần mười vạn, phát triển cấp tốc, mấy thập niên gần đây ẩn ẩn có quyền lực vượt qua Lăng Tiêu tông!
Lăng Tiêu tông xây dựng ở bắc bộ Thiên Phong Quốc, tọa lạc ở bên trong sơn mạch Liên Vân, xây tông hơn năm nghìn năm, vì là đệ nhị đại tông môn của Thiên Phong Quốc, được thành lập bởi tiêu tổ sư một đời nhân kiệt hiên ngang, lúc ấy chính là đệ nhất đại tông môn có phương viên mười vạn dặm, về sau trải qua mấy lần chìm nổi, hưng suy, bây giờ chỉ có thể xếp hạng đệ nhị.
Nhị ca Dương Tuấn của Dương Thiên, trước mắt chính là đệ tử nội môn của Lăng Tiêu tông, lĩnh ngộ kiếm thế cực kỳ huyền diệu, rất được tông môn coi trọng, là niềm kiêu ngạo của Dương gia, cũng là đối tượng sùng bái của Dương Thiên.
Bất quá trong tông môn, lợi ích hỗn hợp, âm mưu quỷ kế không ngừng, các loại bẫy rập cũng tầng tầng lớp lớp, Hoàng Triết chính là chấp sự chủ phong của Lăng Tiêu tông, vì cháu ruột chết thảm dưới kiếm của Dương Tuấn mà ghi hận trong lòng, mặc dù không dám trắng trợn xuất thủ, nhưng sử dụng các loại tiểu thủ đoạn vẫn luôn không ngừng.
Lần chiêu thu đệ tử này của Lăng Tiêu tông, Dương Tuấn dẫn dắt hơn mười tên tinh nhuệ của Dương gia đi trước để tham gia khảo hạch, lại không nghĩ tới tông môn phát nhiệm vụ bí ẩn, rơi vào đường cùng, chỉ có thể an bài qua loa, vội vàng rời khỏi tông môn làm nhiệm vụ.
Trong tông môn không còn được Dương Tuấn che chở, trưởng lão trong gia tộc là Tần Lôi mặc dù dựa vào lí lẽ biện luận, nhưng vẫn nhiều lần bị làm khó dễ, thậm chí hai tên con cháu gia tộc khi tham gia khảo hạch đã mất mạng!
Dương Thiên đi tới phía trước cửa tiểu viện tinh xảo, thần sắc hưng phấn hồi nãy lập tức thu liễm, đổi thành một bộ dáng đáng thương, nhẹ nhàng gõ vang cánh cửa.
Phát hiện không có ai đáp lại, thở dài một hơi đồng thời cũng có chút thất lạc, ngay lúc đang muốn đi về, chỉ nghe "Hô" một tiếng, một thân ảnh có vóc người tiểu kiều mang theo một trận hương thơm nhẹ nhàng từ trong nhà lao ra.
Chỉ thấy hai cái bàn tay ấm áp nhỏ nhắn như ngọc của Giai Khiết tại trên mặt Dương Thiên hung hăng xoa bóp, giương nanh múa vuốt nói: "Hảo tiểu tử! Sau khi tiến vào núi tu luyện, cũng không đi tìm lão tỷ như ta, đủ lông đủ cánh rồi ha!"
Có lẽ là do chưa hết giận, nên tại dưới xương sườn địa phương thịt mềm hung hăng bóp một chút!
Tần Giai Khiết, con gái duy nhất của Tứ thúc Tần Lôi, là bạn thân của Dương Thiên, hai người cùng nhau lớn lên, tuổi tác chỉ thua kém một ngày, sở thích của hai người đều giống nhau y hệt, khác biệt duy nhất, chính là thiên phú tu luyện của Giai Khiết, gần bằng với nhị ca Dương Tuấn, là gia tộc tài nữ, được gia tộc kỳ vọng rất nhiều.
Bất quá quan hệ của hai người cũng không có vì như vậy mà có sự thay đổi, ngược lại bởi vì vậy mà càng thâm hậu hơn, ở trong lòng của Dương Thiên, địa vị Giai Khiết, cùng phụ thân và nhị ca đều trọng yêu như nhau.
"Ngươi véo nhẹ chút, ta biết sai rồi!" Dương Thiên bị đau, vội vàng nhận sai, thần sắc càng thêm đáng thương.
Nộ khí của Giai khiết đã giảm xuống, nhưng vẫn như cũ biểu lộ sự tức giận: "Hừ! Hôm nay nếu không giải thích rõ ràng cho ta, ngươi sẽ biết tay ta!"
"Ách, cái này ... cái này. Đều do Phúc bá, ngay từ đầu liền lập xuống mục tiêu, chỉ có tu luyện tới Phá Phàm tứ trọng thiên viên mãn chi cảnh, mới có thể cho ta trở về thăm các ngươi, rơi vào đường cùng, ta chỉ có thể tu luyện mỗi ngày, hàng đêm tăng thực lên, ở trên vách đá luyện tập thân pháp, ở dưới thác nước luyện tập kiếm pháp, mặc kệ ta có cố gắng như thế nào, vẫn là tốn hơn nửa năm thời gian khó khăn lắm mới đạt được mục tiêu, lúc ta đi tới sơn cốc huấn luyện, các ngươi đã rời đi hết rồi." Dương Thiên ra vẻ tiếc nuối nói.
"Phá Phàm tứ trọng thiên viên mãn? Hẳn là đã ăn không ít khổ?" Giai Khiết bị kinh ngạc, không nghĩ tới Dương Thiên lại ở trong vòng nửa năm ngắn ngủi có tiến bộ như thế, nghĩ đến bản thân trong vòng nửa năm chuyên tâm tu luyện không ngừng, chịu nhiều đau khổ cũng không thể vượt liền sáu cái tiểu cảnh giới, lập tức tâm đau.
"Chịu khổ thì không có, chỉ là không có thời gian đi thăm các ngươi, cảm thấy rất hổ thẹn!" Thần sắc Dương Thiên ảm đạm, thở dài nói.
Cảm giác mình đã đổ oan cho Dương Thiên, Giai Khiết có chút xấu hổ khoát tay nói: "Tốt, bây giờ không phải là đã nhìn thấy rồi sao? Có cái gì hổ thẹn."
Nhìn thấy biểu lộ của Giai Khiết, Dương Thiên buông lỏng một hơi, âm thần cảm thán nhờ vào sự thông minh của mình.
Bất quá, ngày mai cũng phải nói chuyện cùng Phúc bá một lần, miễn cho lộ tẩy.
Tới gần thời điểm chạng vạng tối, những người có quan hệ không tệ là Triệu Vũ, Triệu Mộng Hân cùng Triệu Mộng Linh cũng đều đến tiểu viện của Giai Khiết, thời gian trôi qua hơn nửa năm, mấy người lại một nửa tề tụ, tất nhiên là kể với nhau những chuyện đã xảy ra trong nửa năm của mình.
Mộng Hân cùng Mộng Linh là nữ nhi của Ngũ thúc Triệu Đằng, Triệu Vũ thì là con trai độc nhất của Nhị thúc Triệu Đằng Long, cùng tuổi với Dương Thiên, ngoại trừ Mộng Linh mười tuổi chỉ có tu vi Phá Phàm tứ trọng thiên, thực lực của ba người khác đều đã đạt tới Phá Phàm ngũ trọng thiên.
Bốn vị thúc thúc của Dương Thiên đều đi theo phụ thân của Dương Thiên mấy chục năm, trải qua vô số chuyện, lúc phụ thân quyết định thoái ẩn đến nơi Bàn Long trấn vắng vẻ này, các thúc thúc nghĩa vô phản cố(không chùn bước) từ bỏ tất cả, theo phụ thân định cư tại đây.
Do đã trải qua rất nhiều chuyện sinh tử, nên quan hệ của mọi người khi ở chung phi thường hòa hợp, cho dù là kinh mạch Dương Thiên bị hao tổn, sáu năm tu luyện cực kỳ chậm chạp, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào.
** Bấm vào hình trái tim (Đã Thích) bên dưới để dịch giả ra chương nhanh hơn.