Chương 43: Hồ nước
“Đây là, Sát Thiên Liên?” Bỗng nhiên, một người đi đầu tên Hoa Thắng nhận ra hoa sen này, liền kinh hô lên một tiếng.
“Sát Thiên Liên là cái gì?” Đương nhiên, cũng không ít người không biết Sát Thiên Liên rốt cuộc là gì, chỉ đơn thuần cảm thấy đóa hoa sen này không đơn giản.
“Hắc hắc, loài hoa sen này rất hiếm gặp, có thể luyện chế ra một loại giải độc đan, chỉ cần tìm được người yêu cầu là có thể bán được cái giá rất cao.” Hoa Thắng nói.
“Có thể bán bao nhiêu.”
“Ta thấy mấy chục linh thạch hẳn là không có vấn đề.” Hoa Thịnh cười ha hả nói, vẻ mặt vui sướng vì gặp được bảo.
Những người khác thì cảm thấy không có hứng thú, mười mấy người đi phân chia mấy chục khối linh thạch, mỗi người chẳng đáng được bao nhiêu.
Ngay từ lúc ban đầu, bọn họ đã thương lượng xong, linh thảo mà bọn họ phát hiện và thu được sẽ chia đều.
Nhìn đóa hoa sen kia, bỗng nhiên Từ Dương cau mày lại.
Hắn phát hiện ra có điều lạ về bông hoa sen này, vậy là hắn dùng thử thần thức để thăm dò, quả nhiên thấy có điều bất ổn.
“Nhanh lên, đừng chậm trễ thời gian nữa, chúng ta còn nhiều chỗ phải đi nữa.” Một số người bắt đầu thúc giục.
Hoa Thắng gật đầu, muốn đi sâu vào hồ sen để ngắt lấy bông hoa sen kia.
“Dừng lại, không nên đến đó, rất nguy hiểm.” Từ Dương bỗng nhiên lên tiếng nói.
Hoa Thắng nghe thấy hai từ nguy hiểm thì vội vàng quay người trở về, rồi khi thấy người nhắc nhở là Từ Dương chỉ là một tên cặn bã Luyện Khí kỳ, mới không khỏi có chút nổi giận nói: “Một tên Luyện Khí kỳ như ngươi thì biết cái gì, đừng có nói lăng nhăng.”
Từ Dương lắc đầu nói: “Bên trong này thật sự có nguy hiểm.”
Hoa Thắng cười lạnh nói: “Ao nước nhỏ này thì có nguy hiểm gì, có nguy hiểm cũng là nguy hiểm đối với Luyện Khí kỳ ngươi mà thôi, lão tử là Kim Đan kỳ, ta khuyên ngươi về sau đừng có ăn nói lung tung, nếu không, cẩn thận ta giết ngươi.” Hoa Thắng gằn giọng cảnh cáo.
Từ Dương chỉ biết thở dài trong lòng.
Hồ nước này đúng là trông khá nhỏ, thế nhưng lại rất thâm bất khả trắc.
Mặc dù Hoa Thắng oai phong quát lớn Từ Dương, nhưng mà khi hắn ta đi đến gần hồ nước, không hiểu sao lại cảm thấy run rẩy.
Hắn ta giơ lên một tảng đá to bằng người, đột nhiên đập tới giữa hồ nước.
Phù phù một tiếng, tảng đá rơi vào trong nước, nước bắn tung tóe lên mấy người. Nhưng rồi rất nhanh, hồ nước liền bình tĩnh lại như thể chưa từng xảy ra gì cả.
Hoa Thắng liền lắc đầu, rồi hung tợn trừng mắt Từ Dương.
Những người khác sau khi thấy thế thì rối rít cười nói: “Sao thế, ngươi thật sự sợ một cái hồ nước nhỏ này, sợ đột nhiên xuất hiện một con quái vật ăn tươi nuốt sống ngươi sao?”
Hoa Thắng nghe vậy thì cắn răng một cái, cũng không để ý dự cảm rất không tốt đang hiện hữu trong lòng, hắn ta cảm thấy những người này nói cũng đúng, hồ nước nhỏ, lại an tĩnh như vậy thì có nguy hiểm gì được chứ.
Lúc này hắn ta đạp mạnh cướp bộ, liên tục giẫm nhẹ mấy bước trên nước, càng dần càng đến gần Sát Thiên Liên.
Hoa Thắng nhìn hoa sen thuần trắng gần trong gang tấc, hắn ta nở nụ cười, không phải rất dễ dàng sao? Vừa rồi thật là quá cẩn thận, để một tên Luyện Khí kỳ dọa cho sợ.
Vừa rồi thật là mất mặt, lát nữa trở về, nhất định phải cho hắn biết tay.
Nghĩ như thế, Hoa Thắng nhanh chóng khom lưng ngắt lấy hoa sen, sau đó rút lên, nhưng không rút được, hắn ta tăng thêm chút sức, nhưng đóa hoa sen vẫn bất động.
Sao thế này? Hoa Thắng cảm thấy khó hiểu.
Bỗng nhiên, hồ nước có chuyển động, lần chuyển động này chính là nghiêng trời lệch đất.
Một cái chân dài màu đen mọc đầy lông, to như một người trưởng thành bất chợt vươn ra từ trong nước, nó lập tức tóm lấy đầu vai Hoa Thắng.
Ngay sau đó, một cái đầu người màu đen tuyền cũng từ dưới nước hiện ra, đôi mắt to màu đỏ máu, sáng như đèn lồng, hiện rõ vẻ tà ác.
Rất nhanh, toàn thân nó đều nổi lên khỏi mặt nước, thì ra là một con nhện khổng lồ.
Toàn bộ thân thể nó to như một căn phòng, trên đầu của nó còn có một đóa hoa sen trắng tinh đung đưa theo gió. Tám cái chân của con nhện này cũng dài vô cùng, trông như những thân cây lớn vậy.
Hoa Thắng bị đôi chân dài của con nhện này giữ chặt trên không, sau đó ném vào mồm.
Sau vài tiếng xoạt xoạt, máu me văng khắp ra từ miệng nó, Hoa Thắng bị con nhện lớn nhai nát nuốt xuống bụng.
Mọi người bên bờ đều nhìn đến ngây người, không ngờ rằng, cái hồ nhỏ nhìn qua bình thường này lại cất giấu sát cơ!
Sau đó ai nấy đều cảm thấy vô cùng may mắn, may mà Hoa Thắng đi trước, không phải bọn họ, nếu không người chết chính là bọn họ.
Nhưng mà, bọn họ bất chợt nhận ra, bọn họ cao hứng quá sớm rồi.
Con nhện đen bỗng nhiên chuyển hướng ánh mắt đến bọn họ, sau đó miệng nó phun ra một sợi tơ màu trắng, nhanh như ánh sáng phóng tới.
Có một nữ nhân chưa kịp phản ứng, liền bị sợi tơ cuốn chặt lại. Chỉ một giây sau, sợi tơ đã bị hút về trong miệng con nhện.
Xoạt xoạt xoạt xoạt, con nhện nhai say sưa ngon lành, máu thịt nội tạng bắn tung tóe, chỉ vẻn vẹn ba giây, nữ nhân kia đã bị nó nuốt gọn vào trong bụng.
“Chạy, chạy, chạy mau lên, đây là quái vật.” Chung Kỳ nhìn mà sợ hãi đến râu tóc dựng ngược, hét lớn một tiếng, ngay sau đó chạy trốn trước tiên.
Nếu như chỉ nhìn tinh thần trốn chạy của lão ta, e rằng một thiếu niên trẻ cũng không lên được tinh thần cỡ như lão.
Khóe miệng Từ Dương giật giật, kỳ thực, hiện giờ Từ Dương rất muốn nói, không nghe lời lão nhân, chịu thiệt ở trước mắt.
Hắn là lão yêu quái sống mười vạn năm, lời của hắn chính là chân lý, nghe thì tốt, không nghe thì bảo đảm xui xẻo.
Bỗng nhiên con nhện kia lại để mắt tới Chung Kỳ. Bây giờ chỗ này toàn là tu sĩ Kim Đan kỳ, chỉ có một mình lão ta là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, tất nhiên là hạc giữa bầy gà, rất nổi bật.
Con nhện kia không chút do dự vươn ra tám cái chân xông tới truy sát Chung Kỳ.
Mặc dù hình thể khổng lồ, nhưng bởi vì có cái chân dài, tốc độ của nó cũng không chậm. Chỉ với ấy bước, nó đã rút ngắn khoảng cách với Chung Kỳ.
“Ngươi làm bia đỡ cho ta đi.” Chung Kỳ tiện tay tóm lấy Từ Dương, tiếp đó quang Từ Dương ra đằng sau.
Nhưng Từ Dương cũng kéo lại Chung Kỳ, nhấc bổng lão ta lên. Tiếp đó, hắn từng bước từng bước đi về phía con nhện kia.
Chung Kỳ bị khí lực to lớn cùng hành động tự sát của Từ Dương làm cho sợ choáng đầu.
“Ngươi. . . Ngươi muốn làm gì, ngươi thả ta ra.”
Chung Kỳ bắt đầu giãy dụa, nhưng Từ Dương quá mạnh, Từ Dương còn phóng ra linh khí, vững vàng cầm cố linh khí trên người lão ta, khiến cho lão ta không ra sức được chút nào.
“Ngươi không phải Luyện Khí kỳ!” Chung Kỳ hoảng sợ nói, bây giờ lão ta mới thực sự cảm nhận được uy hiếp tử vong.