Trước khi xuất giá, trưởng tỷ có tất cả mọi thứ, là đối tượng mà các tỷ muội khuê các khác phải ngưỡng mộ.
Tỷ ấy có cha.
Cha của chúng ta là Thủ phụ nội các, là trọng thần của Hoàng thượng, người thường xuyên ra vào điện Văn Hoa, điện Võ Anh.
Tỷ ấy có huynh trưởng.
Huynh trưởng của chúng ta là Thứ cát sĩ ở Hàn lâm viện, chỉ chờ rèn luyện thêm sẽ được vào Nội Các, tiền đồ vô lượng.
Trưởng tỷ thì tài sắc vẹn toàn, lại có hôn phu xuất thân từ nhà quyền quý.
Thế tử Hầu phủ xứng đôi với đích nữ nhà Thủ phụ, đúng là một mối lương duyên trời ban.
Ngoại trừ việc mẹ mất sớm ra, cuộc đời của trưởng tỷ dường như chẳng có gì thiếu sót.
Thế nhưng tỷ ấy vẫn quyết tuyệt thắt cổ tự vẫn.
Nguyên nhân là do một trận lụt dường như chẳng liên quan gì đến chúng ta.
Khi ta còn cách lễ cập kê một năm rưỡi, Hoàng Hà dâng nước lũ, mấy chục vạn lê dân bách tính phải lưu lạc tha phương.
Các tiểu thư ở đế đô biết tin, từng nhóm nhỏ góp tiền góp của cho bách tính, cầu thần khấn phật.
Trưởng tỷ lại cho rằng, quyên góp tiền bạc vật chất chỉ có thể giải quyết khó khăn nhất thời, cầu thần khấn phật càng là chuyện hoang đường.
Tỷ ấy bảo ta và nhị tỷ che giấu, lén lút đến trang viên.
Lợi dụng dòng sông bên cạnh trang viên, tỷ ấy thử đi thử lại nhiều lần, rốt cuộc cũng tìm ra phương pháp trị thủy.
Trưởng tỷ vui mừng khôn xiết, đem phương lược trị thủy viết thành tấu chương, nhờ cha giúp đỡ dâng lên bệ hạ.
Cha quả thực đã dâng tấu chương, bệ hạ xem xong cũng rất vui mừng.
Chỉ là trên tấu chương đó không phải là tên của trưởng tỷ, mà là của huynh trưởng.
Cha được triều đình và dân gian ca ngợi, còn được ban một tấm biển do chính tay bệ hạ ngự bút đề "Giáo tử hữu phương".
Huynh trưởng được công lao trị thủy, từ Hàn lâm viện thăng quan đến Công bộ làm Thị lang.
Duy chỉ có trưởng tỷ... Tỷ ấy vất vả một phen, cuối cùng chỉ được một bộ trang sức bằng vàng đỏ khảm đá quý.
Dù là kim ngân châu báu quý giá đến đâu, so với việc lưu danh sử sách cũng chẳng đáng là gì.
Ngày hôm đó, từ thư phòng của cha vang lên tiếng cãi vã gay gắt và tiếng bình hoa vỡ tan tành.
Cuối cùng, màn kịch này kết thúc bằng việc trưởng tỷ bị cha cho mấy cái tát, còn bị phạt cấm túc ở từ đường.
Ta và nhị tỷ sợ cha, nhưng cũng rất lo lắng cho trưởng tỷ, nên lén mang theo ít bánh trái, lẻn vào từ đường thăm tỷ ấy.
Trưởng tỷ tiều tụy đến mức đáng sợ.
Hai gò má vốn hồng hào đầy đặn của tỷ ấy giờ hóp lại sâu hoắm, vô cớ toát lên vẻ thê lương.
Nhị tỷ còn chưa kịp đưa điểm tâm cho trưởng tỷ, thì bàn tay gầy guộc của tỷ ấy đã nắm chặt lấy cổ tay nhị tỷ.
"Cha nói, tài hoa văn chương không phải việc của nữ nhi. Chẳng lẽ ta sai rồi sao? Là ta không nên đọc nhiều sách như vậy, là ta không nên học lời thánh hiền, hay là ta không nên hiến kế trị thủy? Cha còn nói, ở nhà thì phải nghe lời cha. Bản tấu chương của ta có thể làm bàn đạp cho con đường làm quan của nam nhân trong nhà, vậy là vinh hạnh lắm rồi."
"Nhị muội, tam muội, các muội cũng nghĩ như vậy sao?"
Câu hỏi nghi vấn từ miệng trưởng tỷ cứ liên tiếp tuôn ra, còn chói tai hơn cả tiếng d.a.o cứa vào thịt.
Nhị tỷ cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ biết vừa khóc vừa đưa gói điểm tâm bọc giấy dầu cho trưởng tỷ.
Trưởng tỷ không nhận điểm tâm, đôi mắt mù sương nhìn nhị tỷ đang khóc và ta - người vẫn còn ngây thơ chưa hiểu chuyện.
Một lúc lâu sau, tỷ ấy mới khẽ lẩm bẩm: "Nhị muội, tam muội, các muội... các muội bảo trọng."
Ta không nghe ra ý tứ từ biệt trong lời nói của trưởng tỷ.
Nhị tỷ cũng không.
Khi rời khỏi từ đường, tiếng thở dài như có như không của trưởng tỷ vang lên sau lưng ta, tựa như lời tiên đoán đã định sẵn từ miệng bà đồng.
"Hoa sen trên mặt hồ, vốn là sinh ra đã không biết cúi mình..."
Tối hôm đó, bà lão canh đêm phát hiện trưởng tỷ treo cổ tự vẫn trên xà nhà từ đường, ta và nhị tỷ mới bàng hoàng nhận ra một sự thật.
Cuộc gặp gỡ vội vã hôm nào, lại chính là lần cuối cùng chúng ta gặp trưởng tỷ.
Trên bài vị trong từ đường, viết đầy tên của tổ tiên Lý gia và những nữ nhân họ Lý đã khuất.
Thi thể trưởng tỷ nằm trơ trọi trước những bài vị ấy, được phủ một tấm vải trắng.
Cha và huynh trưởng cau mày, bàn bạc về tang lễ của trưởng tỷ, và cả việc làm sao để duy trì quan hệ thông gia với phủ Xương Bình Hầu.
Theo quy củ tang lễ, trưởng tỷ chưa xuất giá mà mất, tuyệt đối không được vào mộ tổ Lý gia, cũng không được vào từ đường Lý gia.
Nhị tỷ run rẩy đề nghị với cha: "Cha, ở quê nhà Lý gia, còn có một trang viên..."