Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 29

Vội vàng đáp lại vài tiếng, ta thay một bộ áo váy khác, sai nha hoàn đem toàn bộ số y phục bị vấy bẩn bởi tạp chất trong cơ thể đi đốt, rồi gọi một nha hoàn khác đến búi tóc cho ta, sau đó mới bước ra khỏi phòng.

Vậy mà trời đã tối rồi.

Trong sân, người ta đã bày sẵn tấm chắn gió bằng gấm, trên cành cây treo những chiếc đèn lồng tỏa sáng lung linh. 

Bên ngoài tấm chắn gió là bức tranh trống không, bên trong là một chiếc bàn vuông bày biện bảy tám món ăn cùng một lò than nhỏ, bên cạnh bàn ngồi bốn vị giai nhân.

Sắc mặt Thôi Oanh Oanh trông hồng hào hơn nhiều so với lúc mới ra khỏi tháp Phật, nàng vừa nhìn thấy ta liền gật đầu chào.

Gương mặt Hồng Nương ửng hồng vì hơi nóng, càng thêm xinh đẹp, yêu kiều, nàng mỉm cười nhìn ta.

Khương Thục hơi e dè đứng dậy, dịch chuyển ghế, nhường ra một chỗ ngồi, sau đó xoay người lấy một bộ bát đũa mới bày biện cho ta.

Tử Diệu lười biếng vẫy tay với ta: "Tỷ tỷ, mau tới đây, hôm nay có bánh chẻo nhân thịt lợn cải chua đấy."

Ta vừa bước vào trong tấm chắn gió.

Pháo hoa trên đỉnh đầu liền đồng loạt nở rộ, muôn màu muôn vẻ, lấp lánh, rực rỡ như những vì sao băng lướt qua bầu trời đêm.

Tiểu thư khuê các Lý gia.

Tân nương của Hầu phủ.

Tình cờ gặp gỡ thần tiên ma quỷ.

Cứu người, g.i.ế.c người, chôn người.

Thật sự là... như đã trải qua một kiếp người.

Ta đưa đũa ra, gắp trong nồi nước dùng nóng hổi, kẹp lấy chiếc bánh chẻo cho vào miệng từ từ nhai, gương mặt lúc ẩn lúc hiện dưới ánh sáng của pháo hoa.

Nửa tháng sau.

Thôi Oanh Oanh đứng trước mặt Tử Diệu, vẻ mặt đau khổ lắc lắc trục tranh nơi nàng trú ngụ: "Tử cô nương, không còn nữa rồi, ta cái gì cũng không lấy ra được nữa."

Từ sau khi ta cứu Thôi Oanh Oanh ra khỏi Phật tháp, Tử Diệu liền tự cho mình là ân nhân, không ngừng đòi hỏi đồ vật từ hai yêu quái trong tranh.

Tu vi của nàng lại khiến hai yêu quái kia kiêng dè.

Không đánh lại, lý lẽ lại thuộc về Tử Diệu, Thôi Oanh Oanh chỉ đành vắt óc tìm lý do từ chối.

Tử Diệu ung dung thưởng thức sự khó xử của Thôi Oanh Oanh, đôi mắt sáng long lanh: "Ngươi còn có Hồng Nương mà."

Sắc mặt Thôi Oanh Oanh đại biến: "Tử cô nương hãy cẩn thận lời nói, ta và Hồng Nương từ khi có ý thức, chính là ở bên nhau! Tuyệt đối không thể tách rời!"

"Để Hồng Nương ở lại bên cạnh ta sai bảo mười năm, ta sẽ trả lại tất cả những thứ trước đây đã đòi ngươi." Tử Diệu cười rạng rỡ.

Thôi Oanh Oanh vội vàng lắc đầu: "Không được! Tử cô nương nếu còn đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, thì đừng trách ta không nể mặt mũi."

Tử Diệu đứng dậy, hai tay như hoa lan nở bung ra, chụp tới mạch môn của Thôi Oanh Oanh.

Thôi Oanh Oanh nghiêng tay c.h.é.m tới, đánh vào khuỷu tay của Tử Diệu.

Ta đứng bên cạnh, quan sát rõ ràng từng chiêu thức.

Tuy hai yêu quái chỉ nói đùa, nhưng những chiêu thức vừa rồi lại nhanh như chớp, vừa khéo léo lại rõ ràng.

"Thôi thôi," Tử Diệu xoay người, nhẹ nhàng tránh né một chưởng của Thôi Oanh Oanh, thuận thế còn không quên treo lên cổ tay đối phương một cái túi gấm nhỏ: "Nói đùa với ngươi thôi. Những thứ mấy hôm nay ta đòi ngươi, đều ở trong túi gấm này rồi."

Thôi Oanh Oanh dừng tay, nắm lấy túi gấm, có chút luống cuống nhìn về phía Tử Diệu

Tử Diệu trên mặt vẫn là dáng vẻ tươi cười rạng rỡ, nhưng ta lại mẫn cảm nhận ra được, bầu không khí có sự thay đổi vi diệu.

"Thương thế của ngươi và Hồng Nương tuy đã khỏi hẳn, nhưng lại không chịu rời khỏi phủ Xương Bình Hầu, chẳng qua là vì Trương Sinh là quan lại, được lực lượng triều đình che chở, cho nên ngươi và Hồng Nương muốn mượn Lý Cẩn, để kết thúc mối nhân quả với Trương Sinh."

Tử Diệu bình tĩnh nói ra mục đích của Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương.

"Phải," Thôi Oanh Oanh thẳng thắn thừa nhận, sau đó xoay người về phía ta, cung kính nói: "Kính xin Lý tiểu thư giúp đỡ."

Ta vừa định đáp ứng Thôi Oanh Oanh, Tử Diệu liền không nhẹ không nặng huých khuỷu tay vào xương sườn ta, khiến lời ta muốn nói ra bị nuốt ngược trở lại.

"Chuyện này, ta có thể nhận lời thay tỷ tỷ," Giọng điệu Tử Diệu nhàn nhạt: "Nhưng các ngươi phải trả thù lao cho tỷ tỷ, cụ thể là gì, chúng ta sẽ bàn sau. Còn có một việc, muốn nhờ các ngươi giúp đỡ."

Đúng lúc Tử Diệu muốn nói tiếp, Thôi Oanh Oanh đột nhiên thay đổI sắc mặt, kéo Hồng Nương vào trong tranh.

Nha hoàn được sắp xếp ở bên cạnh Khương Thục để hầu hạ vội vã chạy tới: "Phu nhân, phu nhân, không xong rồi, Thế tử hắn, Thế tử hắn chặn đường biểu tiểu thư đang thưởng hoa trong vườn."

Ta nghe xong, tức giận đi về phía vườn.

Tưởng Cửu Tư tên khốn kiếp này, nhất định là thấy Khương Thục xinh đẹp, muốn quấn lấy nàng ấy!

Vừa chạy đến vườn, ta liền thấy Khương Thục nhẹ nhàng nói với Tưởng Cửu Tư: "Tấm lòng của Thế tử, thiếp làm sao có thể không cảm nhận được? Nhưng thiếp tuyệt đối không dám nhận tấm lòng này."
Bình Luận (0)
Comment