Lý Cẩn - Minh Lung

Chương 30

“Nếu nàng đã bằng lòng, ta ngày mai liền có thể đến cửa cầu hôn, nạp nàng làm thiếp, quý thiếp." 

Tưởng Cửu Tư vỗ n.g.ự.c thề thốt, cam đoan với Khương Thục: “Lý Cẩn, đúng như cái tên của nàng ấy, là người nắm trong tay ngọc bích, có lòng bao dung với tỳ thiếp. Tử Diệu xuất thân thấp hèn, không thể vượt mặt nàng được. Chỉ cần nàng gật đầu lấy ta, ngày tháng ở hậu viện chắc chắn sẽ khiến nàng hài lòng.”

Ta nghe được liền tức đến mức trợn trắng mắt, hận không thể một cước đá bay Tưởng Cửu Tư.

Tên ta chỉ vỏn vẹn có hai chữ, thành thân đã hơn nửa năm mà còn có thể gọi sai, thật là bái phục!

Đầu óc nếu không dùng đến thì có thể vặn xuống làm cái bô tiểu đêm cho ta!

Đang định giả vờ vô tình tiến lên vấp cho Tưởng Cửu Tư một cái ngã sấp mặt, cho hắn một chút bài học, thì Khương Thục bỗng nhiên nghẹn ngào.

“Thiếp không phải không muốn lấy ngài, mà là không thể lấy ngài.”

“Kể từ khi thiếp đến tuổi cập kê, đã khắc c.h.ế.t bốn đời phu quân rồi… Phu quân đầu tiên của thiếp vừa đính ước xong, liền c.h.ế.t bất đắc kỳ tử trên bụng kỹ nữ, khiến thiếp phải chịu cảnh góa bụa từ cửa.”

“Phu quân thứ hai vừa mới cưới chưa lâu thì đi vụng trộm với thê tử người ta, bị bắt tại trận, rồi bị một viên gạch đập vỡ đầu. Nhà chồng ghét thiếp khắc phu, liền bán thiếp cho người phu quân thứ ba.”

“Kết quả, người này còn chưa kịp động phòng với thiếp thì phát hiện mắc bệnh giang mai, chưa đầy nửa năm đã qua đời. Đến phu quân thứ tư thì không thích thú với kỹ nữ, nhưng lại có sở thích Long Dương, cuối cùng bị người tình của mình... làm cho c.h.ế.t trên giường…”

Sắc mặt của Tưởng Cửu Tư theo lời kể lể của Khương Thục, biến đổi liên tục, đủ mọi sắc thái như thể đánh đổ cả cửa hàng thuốc nhuộm.

Còn chưa đợi Khương Thục khóc xong, hắn liền vội vàng tìm một cái cớ, chạy trốn mất dạng.

Khương Thục nhìn thấy bộ dạng ôm đầu chạy trốn của hắn, cười lạnh không thôi: "Thứ hạ tiện gì đó, cũng dám đánh chủ ý lên ta."

Quay đầu lại nhìn thấy ta, nàng lập tức ấp úng: "Cẩn muội, ta mắng phu quân của muội, muội sẽ không để ý chứ?"

Không để ý, không để ý.

Tưởng Cửu Tư tên khốn đó chính là để cho người ta chửi mắng!

Nàng không mắng, ta mỗi khi nhớ tới hắn, cũng phải chửi vài câu cho hả giận.

Chỉ là vạn lần không ngờ tới, trưởng nữ Khương gia vốn nổi tiếng là người quy củ, khuê tú danh giá bước ra từ sách nữ đức, vậy mà cũng học theo ta mở miệng mắng người.

Lý Cẩn ơi Lý Cẩn, ngươi thật đúng là... tích đức lớn rồi.

Khương Thục biết mắng người biết nói dối biết cười lạnh, so với Khương Thục lúc nào cũng giữ khuôn phép, cứ như khúc gỗ kia, thì sinh động hoạt bát hơn nhiều.

Ta cười khen Khương Thục vài câu, lại bẻ vài cành hoa mai hương thơm ngào ngạt trong viện, cùng nàng trước sau trở về viện.

Còn chưa kịp đặt mai xuống, Tử Diệu đã nghênh đón.

Thuận tay bẻ một đoạn cành mai nhỏ, Tử Diệu nhét vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Khương cô nương, có một việc cần hỏi ý kiến của cô."

Hả?

Ta đánh giá Tử Diệu đang từ từ gặm cành mai, thần sắc kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất.

Chẳng lẽ nàng ấy tu luyện "Thực thổ giả" thành công rồi, giờ bắt đầu chuyển sang tu luyện "Thực mộc giả" sao?

Tiến cảnh nhanh như vậy sao?

Khương Thục tuy không biết lai lịch của Tử Diệu, nhưng cũng mơ hồ có thể nhìn ra Thôi Oanh Oanh và Hồng Nương đều hết sức nghe lời nàng.

Bởi vậy đối với Tử Diệu, thái độ của nàng càng thêm câu nệ, gật đầu sau đó mở miệng: "Tử cô nương, xin mời nói."

"Ta có một người bạn cũ, mấy hôm trước trò chuyện, nói bản thân bận rộn tu luyện, dưới danh nghĩa có không ít sản nghiệp đều bị bỏ hoang, không thu được mấy lợi nhuận, cô có nguyện ý đi làm quản sự giúp nàng ấy không?" 

Tử Diệu cong mắt, nghiêm túc hướng Khương Thục đề nghị,

“Chính thê của công hầu tuy thân phận tôn quý, nhưng bằng hữu của ta có rất nhiều tài nguyên tu hành, lại rộng rãi, dễ nói chuyện. Cho dù chỉ là quản sự, cũng có thể nhận được không ít chỗ tốt. Kéo dài tuổi thọ không cần phải nói, nếu muốn bước lên con đường tu luyện, chỉ cần chuyên tâm làm việc, cầu xin nàng ấy, cũng chưa hẳn là không được."

Khương Thục nghe vậy, lập tức có chút do dự.

Suy nghĩ thật lâu, nàng ta lần nữa mở miệng hỏi Tử Diệu: "Tử cô nương, ta có thể tự mình gặp bằng hữu của cô không?"

Tử Diệu nhẹ nhàng vỗ tay: "Ra đây đi, Khương nương tử muốn gặp ngươi."

Sắc trời dường như trong nháy mắt tối đi ba phần.

Ta và Khương Thục đều giống như có cảm giác, quay đầu nhìn về phía cổng vòm hình bán nguyệt của sân.

Ở nơi đó có một tiểu cô nương ước chừng mười một mười hai tuổi đang đứng, vóc dáng nhỏ nhắn, áo màu vàng nhạt váy màu đỏ son, gương mặt non nớt hơi mũm mĩm.
Bình Luận (0)
Comment