Phía sau nàng là một mảnh đen kịt, không có hành lang hoa bên ngoài sân, không có ánh sáng mặt trời và ánh đèn, cũng không có nha hoàn nào tình cờ xuất hiện.
Chỉ có một mảnh màu đen sền sệt, giống như không thể tan ra, đen đến đáng sợ.
"Mọi người gọi ta là Mạc là được."
Tim ta đột nhiên đập mạnh.
Mạc, thần thú thời Thượng Cổ, lấy giấc mơ làm thức ăn, nuốt chửng giấc mộng, cũng có thể khiến giấc mộng bị nuốt chửng xuất hiện lại.
Cho nên người đời còn gọi là Mộng Mạc.
"Mạc, vòi voi mắt tê giác, đuôi bò chân hổ, sinh ra ở thung lũng phía Nam. Theo Sơn Hải Kinh, con thú này ăn sắt và đồng, không ăn thứ khác." ——《Mạc bình tán》Bạch Cư Dị
Ngoại hình của Mạc tuy rằng trẻ đến có chút quá mức, nhưng làm việc lại vô cùng nhanh nhẹn dứt khoát.
Nàng ta nói bản thân chỉ là một phân thân, mượn giấc mơ mà đến, trong vòng nửa canh giờ sẽ tiêu tán.
Bởi vậy cũng không nói lời nào thừa thãi, chỉ đưa tay thiết lập kết giới với ta và Tử Diệu, riêng kéo Khương Thục sang một bên hỏi vài câu.
Ta tuy không nghe được hai người các nàng nói gì, nhưng chỉ cần nhìn biểu tình của Mạc, hẳn là cực kỳ vừa lòng đối với Khương Thục.
Không bao lâu, kết giới tan đi, Khương Thục đi tới trước mặt ta, gọi ta một tiếng: "Cẩn muội."
Xem ra, Khương Thục đã hạ quyết tâm rồi.
Ta biết, ta biết.
Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn.
Nhưng ta và Khương Thục quen biết từ nhỏ, coi như là thanh mai trúc mã; lại cùng nhau trải qua cái c.h.ế.t của Hàn Vị Trung, coi như là đồng mưu; ngũ muội muội Khương Viện của Khương Thục lại gả cho nhị tỷ tỷ của ta, coi như là chị em dâu; trong những ngày tháng trốn ở phủ Xương Bình Hầu, lại cùng nàng ta cắm hoa pha trà, trò chuyện vui vẻ, coi nhau như là tri kỷ...
Nay Khương Thục muốn cùng Mạc rời đi, một đi biết bao năm tháng, cũng không biết khi nào có thể gặp lại.
Trong lòng ta làm sao có thể không đau buồn?
"Thế tử và thế tử phu nhân của phủ Quốc công bỗng dưng biến mất, trong phòng ngủ chỉ còn lại một mảnh hỗn độn và vài vũng máu, dù cho phủ Định Quốc Công có tâm che giấu, lời đồn đại chắc chắn cũng sẽ tràn ngập khắp nơi."
Khương Thục chậm rãi hướng ta thi lễ thật sâu: "Cẩn muội, những ngày tháng ở bên cạnh muội, là những ngày tháng thoải mái nhất kể từ khi ta sinh ra. Nhưng ta cũng không thể cứ mãi trốn trong phủ Xương Bình Hầu, kinh thành có không ít phu nhân cũng từng gặp ta, nửa tháng một tháng có thể qua mắt được, nhưng thời gian dài, chỉ e sẽ mang đến phiền phức cho muội. Những ngày qua, ta vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này, Tử cô nương nhìn ra được, nên đã cho ta một cơ hội có được tiên duyên."
Ta vội vàng đè nén sự không nỡ trong lòng xuống, đưa tay đỡ Khương Thục.
"Khương tỷ tỷ khách khí rồi, chúng ta quen biết từ nhỏ, lại đều là nữ tử, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện nên làm."
"Trên đời này nào có chuyện nên hay không nên?"
Khương Thục cố gắng nở một nụ cười thản nhiên, nước mắt lại theo gò má trắng nõn trượt xuống trước: "Ta có thể sống sót, nhờ có ân cứu mạng và che chở của muội, dù có kết cỏ ngậm vành cũng khó báo đáp..."
Mạc đưa tay lên che miệng, ho nhẹ một tiếng.
"Thời gian không còn nhiều," Tử Diệu thấy vậy cười nói: "Khương cô nương không đi thu dọn vài món y phục trang sức thường dùng sao?"
Ta từ khi có được 【Bách bảo rương của Đỗ Thập Nương】, liền đem toàn bộ của hồi môn từ Lý gia mang tới nhét vào trong đó.
Nghe Tử Diệu nhắc nhở, vội vàng lấy từ bên trong ra mấy chiếc vòng tay quý giá, cùng một đống vải vóc, không nói hai lời nhét cho Khương Thục.
Khương Thục ôm những món quà này, chật vật thò đầu ra từ đống vải vóc, còn muốn nói gì đó.
Mạc phất tay.
Một mảng màu đen như vực sâu lan đến dưới chân Khương Thục, dễ dàng nuốt chửng nàng.
"Người, ta mang đi rồi."
Mạc chắp tay với Tử Diệu, động tác này đặt trên người nữ tử trưởng thành tự nhiên là bình thường, nhưng do vóc dáng của nàng ta, làm ra lại cảm thấy kỳ lạ.
Tử Diệu trịnh trọng hướng Mạc đáp lễ: "Khương cô nương liền nhờ vào ngươi."
Mạc gật đầu, lại tiến lên nhét cho ta hai viên vật hình cầu lạnh lẽo: "Lần đầu gặp mặt, một chút quà mọn, xin đừng chê."
Ta vội vàng nhận lấy.
Còn chưa kịp nói lời cảm tạ, thân ảnh của Mạc liền giống như ánh mặt trời ấm áp ngày xuân chiếu rọi trên tuyết còn sót lại, dần dần tan biến trong sân.
Màu đen đậm tràn ngập cảm giác áp bách, cũng trong nháy mắt biến mất không còn một mảnh.
Tử Diệu thở phào nhẹ nhõm: "Coi như là tìm cho Khương tỷ tỷ một nơi tốt, ta cũng coi như yên tâm. Đúng rồi, tỷ tỷ, còn phải làm phiền tỷ, gọi tất cả mọi người dậy."
Ta nghe xong lời của Tử Diệu, đi vòng quanh sân một vòng mới phát hiện, cho dù là nha hoàn thân cận, hay nha hoàn phụ trách quét dọn trong sân, hay nha hoàn trong phòng bếp nhỏ, tất cả đều ngã xuống tại chỗ, đang ngủ say.