Ấn tượng về Lâu Thừa ngày càng rõ ràng hơn qua từng lần anh ta đưa cho tôi hai phần đồ ăn vặt, hai phần cơm trưa, hay hai món quà.
Tề Âm từng nói, cô ấy và anh ta không thân, trước khi đi học chỉ là quan hệ gia đình hợp tác làm ăn, còn người lớn trong nhà họ muốn tác thành cho họ.
Nhưng Tề Âm đã có người cô ấy thích.
Tôi nhớ, đó là một chàng trai cao gầy, không giàu có gì, không có gì đặc biệt, nhưng Tề Âm rất thích cậu ta. Hoặc có thể cô ấy thích sự kiêu ngạo không chịu khuất phục của cậu ta.
Khi ấy, Lâu Thừa rạng rỡ hơn bây giờ rất nhiều.
Anh ta thường nhảy đến trước mặt tôi, đưa cho tôi hai phần đồ, nhưng chẳng nói mấy câu. Tôi biết, một phần là cho Tề Âm, phần còn lại là tiền cảm ơn dành cho tôi.
Anh ta có vẻ ngoài rất đẹp.
Ít có chàng trai nào sở hữu làn da trắng, môi đỏ, dáng người cao ráo như anh ta. Khi sôi nổi, anh ta tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Nhưng khi ngồi học hay làm việc, anh ta lại toát lên sự trầm lặng và chín chắn.
Thực ra, rất lâu trước đó, tôi và anh ta đã có một lần chạm mặt.
Lần gặp đó, khiến tôi mơ đến tận mấy đêm.
Đó là một buổi tối chẳng có gì đặc biệt. Tôi cầm hai chiếc bánh kẹp trứng mua ở ngoài trường, chờ Hứa Thanh Hà tan học.
Nhưng buổi tối ấy, lại trở thành một ký ức khó quên. Tôi chỉ có đúng hai chiếc bánh kẹp trứng trong tay, còn số tiền trong túi đã bị cướp sạch.
An ninh ở nước ngoài không hề tốt đẹp như tưởng tượng.
Tôi không thể kể chuyện này với Hứa Thanh Hà. Nếu biết, cậu ấy chắc chắn sẽ đưa hết tiền sinh hoạt của mình cho tôi, chắc chắn sẽ đi làm thêm nhiều hơn, và chắc chắn sẽ lo lắng cho tôi hơn cả chính bản thân cậu ấy.
Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài gần trường, nơi ít người qua lại, chửi bới bằng tiếng mẹ đẻ suốt nửa tiếng đồng hồ về những đứa nhóc hư hỏng ở nước ngoài. Tôi còn thề rằng sau này nhất định phải san bằng cái đất nước lộn xộn này, mang hết cổ vật về nước, kiếm thật nhiều tiền, và tống hết đám cướp tiền vào tù, bắt chúng may vá, làm thể dục buổi sáng, học Tam Tự Kinh, học Luận Ngữ.
Cuối cùng, tôi ăn hết cả hai phần bánh kẹp trứng.
Không ai biết được, ở nơi đất khách, cái miệng cũng phải chịu bao nhiêu khổ sở.
Bánh kẹp trứng, tôi ăn rất ngon.
Khi ăn xong, cuối cùng tôi cũng nghe thấy một tiếng cười khẩy từ phía sau.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lâu Thừa, một lần gặp gỡ chỉ thuộc về hai chúng tôi.
Anh ta không nói gì, chỉ đứng đó cười, vai rộng, eo thon, mặc áo thun trắng. Khi anh ta bước về phía tôi, ánh đèn từ bốn phía hắt lên, như bao trùm lấy anh ta.
Có chút gì đó khiến tôi thấy mình thật nhỏ bé.
Rồi tôi thấy anh ta rút một xấp tiền từ ví, động tác đưa tiền cho tôi thì lại không hề tỏ vẻ.