Bước ra khỏi cục dân chính, Lâu Thừa tiện tay ném cho tôi một tấm thẻ ngân hàng.
“Ba năm ngoan ngoãn, biết điều, không gây chuyện... Coi như phần thưởng. Trong đó có năm triệu. Với kiểu sống keo kiệt của em, chắc đủ tiêu cả đời.”
Hắn nghiêng đầu, giọng lười biếng nhưng vẫn không quên chế nhạo:
“À mà này, anh biết mình quyến rũ, nhưng em đừng mơ tưởng gì nữa. Ly hôn rồi là xong. Đừng có giở trò lén lút, không hiệu quả đâu, hiểu chưa?”
Tôi gật đầu: “Vâng ạ.”
Thấy tôi không níu kéo, không khóc lóc, thậm chí còn chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái, hắn bước theo, hơi khó chịu:
“Em không có gì muốn nói với anh à?”
Tôi đang bận đặt phòng VIP ở bar mới khai trương, ngẩng đầu, lễ phép đáp:
“Không ạ.”
Lâu Thừa nhướng mày:
“Em làm gì có tiền chơi mấy thứ đó? Mà thôi, từng là vợ chồng, anh không so đo. Nếu em thấy khó khăn, anh giới thiệu công việc. Em học chuyên ngành gì?”
Điện thoại rung liên tục.
Thông báo từ quán bar, hộp đêm, khu tiêu xài cao cấp lần lượt hiện ra. Tôi còn vừa book thêm mười trai mẫu ngoại hình nổi bật, năm giọng nói CV trầm ấm dịu dàng từ group VIP "chị em giới thượng lưu".
Tôi khẽ cong môi, liếc nhìn hắn:
“Diễn xuất.”
…..
Anh thật sự hối hận rồiiiii