Ngày hôm đó, tôi không nhớ mình đã rời đi như thế nào, chỉ biết mình thất thần đến mức rệu rã.
Trong buổi tiệc rượu tối hôm đó, tôi lại gặp cô ấy. Lần đầu tiên tôi nhận ra, việc mở miệng nói chuyện có thể khó khăn đến vậy.
Nhưng trong lòng tôi luôn có một ngọn lửa, thiêu đốt đến mức tim gan tôi chẳng thể yên.
Tôi nghĩ, trước khi được nghe chính cô ấy nói, mọi thứ đều chưa phải là câu trả lời.
Dĩ nhiên, tôi sẽ mãi nhớ ngày hôm đó.
Nhớ ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt ghét bỏ và câu trả lời chắc chắn của cô ấy.
Tôi vẫn không chọn liên hôn với Tề Âm. Một số người, khi đã gặp được người đặc biệt, những người khác dù tốt đến đâu cũng chỉ là lựa chọn miễn cưỡng.
Tôi vẫn thường nghĩ đến cô ấy, cũng trách cô ấy, cảm xúc lẫn lộn. Nhưng mỗi lần đi ngang qua chiếc ghế đó, tôi đều dừng lại ngồi một lúc.
Tôi nghĩ, thực ra cô ấy không làm gì sai cả.
Chỉ là cô ấy không thích tôi mà thôi.
Sau này.
Đó là một mùa hè rực rỡ, trước và sau khi tốt nghiệp.
Dưới bức tường trắng của bệnh viện, tôi nhìn thấy cô ấy, cơ thể run rẩy trong nước mắt.
Nếu bạn đã từng yêu một người, bạn sẽ biết, nước mắt của người mình yêu là thứ nóng bỏng nhất trên đời.
Hôm đó trời mưa rất lớn.
Tôi không hề do dự.
Có lẽ cũng giống như nhân lúc người ta gặp khó khăn.
Tôi biết, tỷ lệ chữa khỏi bệnh bạch cầu cấp tính là rất thấp.
Anh ấy đã không qua khỏi.
Tôi luôn lo cô ấy sẽ phải gồng gánh một mình quá vất vả.
Lần này là lần thứ hai tôi cãi lời người lớn.
Hậu quả là tôi gãy thêm hai chiếc xương sườn.
Nhưng may mắn là sau lần đầu tiên, tôi đã quen rồi.
Hơn nữa, tôi có vợ rồi.
Khi chụp ảnh cưới, tôi từng len lén nhìn cô ấy.
Cô ấy trông không mấy vui vẻ.
Nhưng cuối cùng, cô ấy vẫn cười.
Tôi rất hạnh phúc, cảm giác như đang trong một giấc mơ.
Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi cũng sẽ có một khởi đầu mới, một khởi đầu không có Hứa Thanh Hà, không có Tề Âm, không có những rối ren không thể nói thành lời trước đây.
Về chuyện gần gũi, là cô ấy chủ động.
Phải nói rằng, điều đó thực sự tuyệt vời và dễ khiến người ta nghiện.
Tôi luôn nghĩ rằng, trong những khoảnh khắc như thế, chúng tôi sẽ yêu nhau.
Hai tháng sau khi kết hôn, mối quan hệ của chúng tôi trông có vẻ khá tốt.
Cô ấy học cách thắt cà vạt cho tôi. Cô ấy không thích ngủ nướng nhưng lại thích cuộn mình trong chăn.
Tôi kéo cô ấy ra khỏi chăn để thắt cà vạt cho mình. Nhìn mái tóc rối bời của cô ấy và dáng vẻ kiễng chân, tôi mới thực sự cảm nhận được rằng cô ấy là vợ của tôi.
Ngày thứ 100 sau khi kết hôn, tôi mua một bó hoa tulip.
Khi tôi mang bó tulip về nhà, cô ấy đang ngồi trên sofa xem phim. Nghe tiếng tôi vào cửa, cô ấy ngẩng đầu lên. Ánh mắt dừng lại trên bó tulip trong tay tôi, nét mặt không mấy dễ chịu.
Cô ấy không nhận bó hoa tulip.
Cô ấy nói, mối quan hệ giữa chúng tôi không cần đến mức như vậy. Và rằng, cô ấy đã không còn thích tulip đỏ từ lâu rồi.
Tối hôm đó, trong giấc mơ, cô ấy gọi tên Hứa Thanh Hà không biết bao nhiêu lần.
Nửa đêm cô ấy tỉnh giấc, nước mắt đã thấm ướt gối.
Tôi rất muốn ôm lấy cô ấy, nhưng tay còn chưa đưa ra thì cô ấy đã thu mình vào góc giường.