Nửa năm sau khi kết hôn, cô ấy học cách giấu đi cảm xúc, học cách tỏ ra chiều lòng tôi.
Cô ấy không muốn đi Thụy Sĩ xem cực quang cùng tôi, không muốn đến Tây Tạng ngắm núi tuyết, cũng không muốn cùng tôi đến tận cùng của thế giới để nắm tay nhau.
Còn trên người tôi, ngoài tiền ra, dường như chẳng có gì khiến cô ấy thích.
Hai năm sau khi kết hôn, cô ấy vẫn thường xuyên gọi tên Hứa Thanh Hà trong giấc mơ.
Còn tôi, cũng dần học cách giấu đi cảm xúc.
Năm thứ ba sau khi kết hôn, cô ấy vẫn luôn tỉnh dậy trong nước mắt, gọi tên Hứa Thanh Hà.
Cuối năm thứ ba sau khi kết hôn, vào ngày giỗ của Hứa Thanh Hà, cô ấy uống rất say.
Cô ấy nói, cô ấy rất nhớ Hứa Thanh Hà.
Tôi hỏi, thế còn Lâu Thừa thì sao?
Cô ấy nói—
Lâu Thừa là người cô ấy ghét nhất trên thế giới này.
Đêm đó, gió ngoài ban công thổi hết những điếu thuốc cuối cùng trong tay tôi.
Tôi lướt qua những dòng trạng thái hiếm hoi trên mạng xã hội của cô ấy.
Có một dòng viết: “Yêu không phải là chuyện có thể gượng ép.”
Đúng vậy.
Trái tim rung động luôn là điều không thể cưỡng cầu. Không rung động cũng thế.
Hợp đồng đến hồi kết thúc, chúng tôi cũng dừng lại ở đây.
Vì vậy, vào buổi sáng hôm ấy, tôi đề nghị ly hôn.
Còn cô ấy, không giấu nổi niềm vui.
Tề Âm chen vào. Vì áp lực gia đình, tôi bắt đầu có vài tiếp xúc khách sáo với cô ấy.
Thậm chí, tôi còn chưa kịp giải thích thì cô ấy đã nhanh chóng xử lý xong tin đồn.
Rất nhanh sau đó, bên cạnh cô ấy đã có một người mới.
Người ấy, nếu nhìn kỹ từng đường nét, quả thực có chút giống Hứa Thanh Hà.
Cô ấy rất bảo vệ người đó.
Tôi ghen đến phát điên.
Nhưng vẫn không cam lòng từ bỏ.
Cho đến vụ tai nạn xe hơi, khi gặp lại cô ấy trong đồn cảnh sát, cô ấy nói rằng tôi khiến cô ấy cảm thấy ghê tởm.
Tôi…
Tôi thậm chí không thể biện hộ.
Tôi sợ rằng chỉ cần mở miệng, cũng sẽ khiến cô ấy thêm chán ghét.
Có lẽ, một số chuyện thật sự không thể ép buộc.
Tôi để cô ấy đi.
Đồng ý với gia đình về cuộc hôn nhân sắp đặt.
Nếu không phải là cô ấy, có lẽ ai cũng như nhau.
Tôi đã đến thăm Hứa Thanh Hà vài lần.
Trước mộ của Hứa Thanh Hà, tôi nói rằng, thực ra tôi rất dễ dỗ dành.
Tôi chỉ cần, cô ấy có chút rung động với tôi thôi.
Hôm đó gió rất lớn. Tôi mang cho Hứa Thanh Hà hai phần bánh kẹp trứng.
Khi xuống núi, âm báo từ ứng dụng điện thoại vang lên.
Là một ứng dụng cũ kỹ.
Trong danh sách bạn bè của tài khoản đó, chỉ có mình cô ấy.
Đó là một dòng trạng thái:”Có.”
Kèm theo bức ảnh là bó hoa tulip đỏ mà tôi từng tặng cô ấy lần đầu ở Columbia.
Không ai biết cảm giác của tôi lúc đó như thế nào. Tôi gần như muốn ôm lấy bia mộ của Hứa Thanh Hà mà hôn một cái.
Sau khi hủy hôn với Tề Âm, cô ấy trông rất bình thản.
Cô ấy hỏi tôi: “Vẫn chọn Thương Miểu Miểu à?”
Tôi nói không phải.
Cô ấy chưa bao giờ là một sự lựa chọn.
Tôi có thể không giỏi yêu người khác.
Nhưng tôi luôn chắc chắn.