Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 5

Tiểu Bá ngơ ngác, bị hỏi đến ngẩn người: “Không phải.”

“Về làm trà đi, tiền tôi đầu tư.”

Tiểu Bá bối rối quay sang nhìn tôi, còn tôi chỉ biết nhún vai: “Anh rất có tài trong lĩnh vực này mà.”

Tiểu Bá: …

Trên đời, thứ độc thứ hai là hạc đỉnh hồng, còn độc nhất chính là miệng của Lâu Thừa.

Tôi thật sự sợ anh ta kiếm chuyện với Tiểu Bá, cũng để chứng minh trong thời gian chúng tôi còn là vợ chồng, tôi không làm gì vượt quá giới hạn.

“Lâu tiên…”

Chữ “sinh” còn chưa kịp nói ra đã bị anh ta ngắt lời.

Lâu Thừa lướt qua tôi, hai tay đút túi, trông ngạo nghễ không chịu nổi.

“Muốn làm gì thì làm, khỏi cần giải thích, tôi không quan tâm.”

Nói xong, anh ta ngoái đầu lại, cố ý nhại giọng: “Chị ơi~”

Tôi: ?

Đúng là đàn ông đẹp trai thì ngay cả bước đi cũng mang phong thái. Lâu Thừa lướt qua, cơn gió anh ta tạo ra suýt làm tôi không mở nổi mắt.

Khi tôi định thần lại, anh ta đã khuất sau góc cầu thang.

Tiểu Trương quay lại cười với tôi, cười gượng vài cái rồi theo anh ta đi, bỏ tôi và Tiểu Bá đứng nhìn nhau ngơ ngác.

Trước đây sao tôi không phát hiện anh ta lại thích nói kiểu châm chọc thế này?

Về lại khu bể bơi, Đào Lý liền ghé sát lại.

“Ê, đoán xem vừa nãy tớ nhìn thấy ai?”

Tôi không cần suy nghĩ đáp luôn:

“Anh chồng rẻ tiền của tớ?”

“Úi xời!”

Đào Lý kinh ngạc thì thầm:

“Thật luôn, đúng là oan gia không hẹn mà gặp.”

Bảo là chuyện lớn thì cũng chẳng phải lớn gì, tôi nhấc ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

“Ai mà không nghĩ vậy.”

Đào Lý tiếp lời:

“Chưa hết đâu, còn chuyện hot hơn. Quay đầu lại xem đi.”

Nghe lời cô ấy, tôi quay đầu, suýt nữa vẹo cả cổ.

Ánh mắt tôi chạm đúng ánh mắt của Lâu Thừa.

“Nóng quá.”

Tôi giật mình, co người lại.

Đào Lý hỏi: “Gì cơ?”

“Rượu.”

Vừa nói, tôi vừa liếc nhìn người bên cạnh Lâu Thừa.

Đúng là trùng hợp. Tôi có “người mới,” anh ta lại đi với “người cũ.”

Còn dám công khai dẫn bạn gái tin đồn ra đây nữa chứ! Sáng nay đã khiến tôi tốn bao nhiêu tiền, nghĩ lại mà tức. Tôi uống cạn hai ly rượu, Đào Lý vội ngăn lại:

“Loại này nặng đấy.”

Tôi xua tay.

Chị đây nghìn ly không say.

Một tiếng sau—

Trong cơn mơ hồ, tôi nghe ai đó nói: “Tôi đưa chị Miểu Miểu lên trên.”

Mọi người đều biết, tôi rất cảnh giác.

Ngay lập tức, tôi báo địa chỉ nhà: “Nhà tôi ở Thiên Cung số 1, đưa tôi về… Thiên Cung số 1.”

Tiểu Bá thở dài: “Thiên Cung số 1 là tàu vũ trụ, chị Miểu Miểu.”

“Thế thì là Tần Cung số 1! Tần Cung số 1 là nhà của tôi!”

Tiểu Bá kéo tôi lại.

“Tần Cung số 1 cũng không phải nhà của chị, chị Miểu Miểu.”

Mặc dù say, nhưng tôi vẫn cảm nhận được thang máy đang đi lên.

“Chính là nhà tôi! Chính là của tôi!”

Tôi làm ầm lên.

Lảm nhảm hết câu này đến câu khác, thang máy đột nhiên dừng lại.

Khi cửa mở, tôi hình như thấy Lâu Thừa.

“Lâu… Thừa?”

Không ai trả lời.

“Đồ chó.”

Đầu óc tôi lộn xộn, vẫn tiếp tục lẩm bẩm: “Tần Cung số 1… Tần Cung số 1… chính là nhà của tôi.”

Có người bật cười, giọng điệu còn khốn nạn cực kỳ:

“Cô nói… Tần Cung số 1 là nhà cô?”

Bình Luận (0)
Comment