Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 4

Về nhà dọn đồ đơn giản, rời khỏi biệt thự, trời cũng gần tối. Tôi gọi xe đi đến Cheeky.

Đào Lý, cô bạn thân của tôi, đã dẫn theo một đám người chờ sẵn ở đó. Tôi vừa đẩy cửa bước vào, trời ơi, đèn đỏ rượu xanh, náo nhiệt tưng bừng.

Thấy tôi, Đào Lý mắt sáng lên, huých mấy cậu trai trẻ bên cạnh: “Còn ngây ra làm gì?”

“Chị ơi~ Chị ơi~ Chị ơi~”

Không chỉ một, mà là rất nhiều giọng nói. Có giọng trong trẻo, có giọng trầm thấp, có giọng ngọt ngào, có giọng trẻ trung…

Hoa cả mắt!

Chết thật, ly hôn với Lâu Thừa xong, mẹ nó, cuộc sống này sướng quá đi mất!

Tôi sung sướng đến mức không kiềm được, xúc động đến rơi nước mắt.

Đào Lý kéo tay tôi, nhìn đầy khinh bỉ.

Đúng lúc nhạc nghỉ giữa chừng, cô ấy là dân hợp xướng nữ cao, giọng vang rền đầy nội lực:

“Sao lại khóc nữa? Không phải chỉ là một thằng Lâu Thừa thôi sao? Anh ta ngoài giàu đẹp giỏi ra thì có gì hơn người? Xem cái mặt không có tiền đồ của cậu kìa!”

Tôi lắc đầu, chẳng nói gì, vừa khóc vừa cười lấy từ túi LV ra một xấp phong bì, phát mỗi người mấy trăm tệ, bắt đầu hành trình vui vẻ với hội trai trẻ.

Ăn ngon uống đẹp, mỹ nam vây quanh. Chơi một lúc tự nhiên cảm thấy hơi mệt, tôi ra hiệu với Đào Lý: “Ra ngoài hít thở tí.”

Cheeky nằm ở tầng 80, tầm nhìn thoáng, cảnh đẹp miễn chê.

Đứng ở tầng 80 ngắm pháo hoa, bỗng nhiên tôi thấy cay sống mũi. Cuộc sống hiện tại quá tốt, nhớ lại những ngày trước, làm lòng có chút nghẹn ngào.

Thở dài một tiếng, tôi đang định quay đi thì bất ngờ có người từ phía sau khoác cho tôi một chiếc áo.

Quay đầu lại, ồ, hóa ra là “tiểu bá” – người có giọng tổng tài bá đạo nhất trong đám.

Cậu trai này tinh ý đấy. Tôi còn chưa kịp cảm ơn, góc hành lang vang lên tiếng bước chân quen thuộc cùng giọng nói quen thuộc, át hết mọi thứ:

“Sao nào, tôi đã nói rồi, cô ấy chắc chắn không nỡ rời xa tôi. Cô ấy khóc rồi. Hay là tôi…”

4

Người quen cũ, Lâu Thừa.

Nhìn thấy anh ta bước tới, “tiểu bá” càng siết tôi chặt hơn.

Câu nói của Lâu Thừa còn chưa dứt, anh ta đã nhìn thấy tôi và “tiểu bá” trong tư thế đầy mờ ám.

Hai người đồng thời đứng khựng lại, Tiểu Trương bên cạnh anh ta dụi mắt.

“Lâu ca, có phải tôi uống nhiều quá không? Sao tôi thấy chị dâu đang ôm ấp một cậu nhóc đẹp trai thế kia?”

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Ai mà ngờ lại gặp Lâu Thừa ở đây chứ.

Tôi theo phản xạ định chào anh ta.

Chữ “lão” còn chưa ra khỏi miệng thì tôi kịp phản ứng, chết tiệt, chúng tôi vừa ly hôn chiều nay mà.

Tôi gật đầu, mỉm cười: “Lâu tiên sinh.”

Lâu Thừa không nói gì, đôi mắt đào hoa của anh ta, không biết có phải vì uống rượu hay không, hơi đỏ lên.

Ngược lại, Tiểu Trương là người mở miệng trước, giọng lắp bắp: “Chị… chị dâu, đúng là chị thật à? Còn… còn vị này là…”

Trong khoảnh khắc, tôi không biết giải thích thế nào.

“Đây là tôi…”

“Em là bạn của chị ấy. Còn các anh là?”

Một giọng nam chen ngang khiến tôi ngớ người.

Lâu Thừa khẽ cười lạnh, ánh mắt chết chóc nhìn chằm chằm vào tôi, khiến sống lưng tôi lạnh buốt.

Anh ta lại nhìn Tiểu Bá từ đầu đến chân vài lần: “Nhà cậu mở tiệm trà à?”

Bình Luận (0)
Comment