Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 25

Hôm đó, tôi vừa thức hai ngày để kịp nộp bài tập. Hôm đó, cũng là sinh nhật tôi.

Tôi ngồi trên một chiếc ghế dài vắng người gần trường, đếm từng ánh đèn ở Manhattan.

Tôi cảm thấy mình thật đáng thương.

Có một người ngồi xuống phía sau tôi.

Là một cô gái.

Tôi thề, trong suốt hơn hai mươi năm cuộc đời, tôi chưa từng gặp cô gái nào thô lỗ như vậy.

Bên cạnh tôi có biết bao tiểu thư danh giá cố gắng tiếp cận tôi bằng vẻ ngoài giả tạo.

Còn cô ấy, chẳng nói một lời, chỉ ngồi xuống phía sau tôi, bắt đầu chửi bới đám thanh niên hư hỏng. Cô ấy rất giỏi chửi, ghét ai thì chửi người đó.

Tôi nghĩ, đó cũng là một loại bản lĩnh quý giá.

Cô ấy lải nhải rất lâu, nhưng tôi lại rất kiên nhẫn lắng nghe.

Thậm chí tôi có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể truyền đến từ khoảng cách gần giữa chúng tôi.

Cuối cùng, cô ấy ăn hết hai phần bánh kẹp trứng.

Món ăn ấy, tôi đã từng nghe người bạn mặc quần áo sờn cũ của mình nói đến từ rất lâu trước đây. Một hương vị trần gian bình dị nhất.

Cô ấy có thể tùy ý chửi rủa, chửi xong lại tùy ý ăn món ăn rẻ tiền, và ăn rất ngon lành.

Ánh sáng Manhattan chiếu lên gương mặt cô ấy, giống như ánh sao tôi từng nhìn qua kính viễn vọng.

Tôi không diễn tả được sự rung động trong khoảnh khắc ấy. Tôi nhìn thấy điều mà sách hay nhắc đến—một linh hồn tự do.

Tôi để lại toàn bộ số tiền mặt trên người cho cô ấy. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ấy, tôi thốt ra câu khen ngợi ngốc nghếch nhất trong đời.

Sau đó, từ xa tôi nghe cô ấy nói:

“Chúc mừng sinh nhật.”

Cô ấy giơ chiếc bánh mà tôi đã bỏ lại trên ghế, vốn không định ăn.

Lúc đó, tôi nghĩ, đêm nay không hề tầm thường chút nào.

Tôi bắt đầu chú ý đến cô ấy thường xuyên hơn. Tôi cảm thấy cô ấy thật xinh đẹp, làm gì cũng đáng yêu, đặc biệt là khi ăn. Nhìn cô ấy ăn khiến tôi vừa yên tâm vừa xao xuyến.

Cô ấy mang trong mình một sức sống mãnh liệt.

Với tôi, đó là một sự hấp dẫn chí mạng.

Trong khi đó, gia đình liên tục thúc giục tôi tiếp cận Tề Âm, người được định làm vợ liên hôn của tôi.

Tôi không cho rằng một con đường đã được chứng minh là thất bại lại đáng để thử lại.

Hơn nữa, tôi đã chắc chắn rằng mình đã thích một người.

Một người tôi rất thích.

Tôi bắt đầu thường xuyên mua đồ ăn cho cô ấy. Quà cáp cũng vậy, đều là hai phần. Mỗi lần thấy cô ấy nhận mà không rõ cảm xúc, tôi lại có cảm giác thành tựu.

Lúc đó, tôi chưa hiểu rằng, yêu một người giống như chăm sóc một bông hoa. Luôn lo lắng bông hoa ấy có lạnh không, có nóng không, có đói không, có no quá không.

Bình Luận (0)
Comment