Ly Hôn: Cảm Ơn Chồng Cũ Nhiều Nhé~

Chương 7

Tề Âm thoáng mở to mắt, dường như không ngờ tôi bây giờ lại thực dụng đến vậy.

Một lát sau, tôi nhận được thông báo chuyển khoản 200.000 tệ.

Xời, tâm trạng thoải mái hẳn.

Tôi nhấc chân chuẩn bị đi thì bị cô ấy gọi lại:

“Năm đó tôi trẻ người non dạ, không nghĩ A Thừa lại nặng tình như vậy. Nhưng lâu như thế, cậu làm vợ anh ấy, chưa từng rung động chút nào sao?”

Cuối cùng, cô ấy như có chút tiếc nuối:

“Anh ấy là một người không tệ.”

Qua cửa kính lớn, tôi thấy Tiểu Bá dẫn theo Đào Lý từ dưới tầng đang đi lên, có lẽ đã sốt ruột chờ.

Trên sofa cạnh cửa sổ, vắt một chiếc áo vest của Lâu Thừa.

Chiếc áo này tôi nhớ, là một trong số ít món quà tôi từng mua cho anh ta, để cảm ơn vì anh đã giúp tôi năm ngoái.

“Chưa từng.”

Tôi đáp.

Lời vừa dứt, tôi xoay người và bất chợt chạm phải khuôn mặt điển trai của Lâu Thừa.

Tôi thậm chí không biết anh ta đến từ lúc nào, điếu thuốc trong tay đã cháy hết.

Tiếng cười nói của Đào Lý và Tiểu Bá vang lên bên tai, khiến tôi sực tỉnh.

Tiểu Bá tự nhiên nhận lấy đồ trong tay tôi, tiện tay chỉnh lại tóc cho tôi.

Tề Âm liếc qua Tiểu Bá đứng bên cạnh tôi, cười đầy ẩn ý: “Bạn trai sao?”

Tôi định lắc đầu, nhưng Đào Lý đã nhanh nhảu nói bằng giọng châm chọc: “Tề tiểu thư tinh mắt thật đấy.”

Không biết cô ấy đang nói ai.

Tề Âm tiếp lời rất nhanh.

“Vậy sao? Vậy chúc hai người hạnh phúc nhé. Lần sau có dịp thì cùng ăn một bữa.”

Vừa nói, cánh tay của Tề Âm tự nhiên khoác lên Lâu Thừa.

Lâu Thừa không động, cũng không từ chối.

Anh ta hờ hững rời ánh mắt khỏi mặt tôi, nhìn sang Tề Âm.

“Lần sau chưa chắc tôi có thời gian, dành thời gian cho cô đã là gắng sức rồi.”

Ánh nắng lúc bốn giờ chiều hơi chói mắt.

Tiểu Bá nắm lấy tay tôi đúng lúc, nói: “Đi thôi.”

Vào thang máy, Đào Lý chậc lưỡi một tiếng.

“Hai con người kia có phải đã lén lút với nhau từ lâu rồi không?”

Không hiểu sao tôi bỗng thấy không khí trong cầu thang thật ngột ngạt, hít một hơi sâu.

“Ai mà biết, chẳng liên quan đến tớ.”

6

Chạy ngược chạy xuôi suốt hai ngày, tối đến tôi mới bắt đầu dọn dẹp phòng và sắp xếp đồ đạc.

Mở vali ra, tôi phát hiện mình mang về vài… món đồ của Lâu Thừa.

Tôi ngồi phịch xuống sofa, cảm giác như muốn “tuốt gươm nhìn quanh, lòng mờ mịt.”

Cuối cùng, tôi cầm điện thoại định gọi cho Tiểu Trương nhờ cậu ta giúp đỡ.

Nhưng không ngờ, điện thoại lại đến trước.

Còn chưa kịp áp lên tai, giọng khàn như vịt đực đã nổ tung bên tai:

“Hu hu hu, cô ấy không có lương tâm!”

“Cô ấy thật sự lén lút tìm người khác!”

“Ông đây ăn ngon uống ngon chăm sóc bao năm, đúng là nuôi ong tay áo! Cô ấy dám nhanh chóng chạy theo người khác như vậy!”

“Hu hu hu, sao trên đầu tôi nặng thế này, cậu xem xem, có phải mọc cỏ rồi không?”

“Xem giúp tôi có mọc cỏ không!”

“Cô ấy còn lừa tôi nữa!”

“Tôi thảm quá, hu hu hu…”

“Tôi yêu cô ấy đến thế mà…”

Bình Luận (0)
Comment