Truyện dài
MA ĐẾ TRUYỀN KỲ - MỘNG ẢO TU TIÊN
Chương 5: Tết Trung Thu
Giới vực Ma Giới hiện tại các Ma Linh ( là các linh hồn tà ác bị các đời Ma Đế giam cầm chúng trong giới vực Ma Giới) đã đánh bại nhóm người còn sót lại của Ma Đế. Chúng đã được tự do. Chúng mừng và vui khi được nhìn thấy ánh sáng của vũ trụ. Trong sâu thẳm trong giới vực Ma Giới là chiếc nhà tù không đáy để nhốt những kẻ gây ra nhiều tội ác trái với Thiên Đạo, những kẻ đánh mất đi Chân, Thiện, Mỹ của chính mình. Trong đó có rất nhiều người của các giới vực khắp vũ trụ. Các đời Ma Đế chính là người gác cửa không cho bọn chúng thoát ra bên ngoài gây hại cho các giới vực.
-"Thiên Ma vũ trụ chi chủ hồng hoang"
-"Thiên Ma vũ trụ chi chủ hồng hoang"
-"Thiên Ma vũ trụ chi chủ hồng hoang"
Vô số các Ma Linh đồng loạt gọi to. Trên đài một người cao lớn mặc y phục màu đen đang ngồi trên ngai vàng của Ma Đế, người đó chính là Thiên Ma. Thiên Ma cất giọng lên tiếng:
-"Thôi đủ rồi. Ta nói cho các ngươi biết rằng người đó chưa chết. Hắn không thể giết chết ta và ta không thể giết chết hắn. Các ngươi có muốn tự do không?"
-"Có". Tấc cả Ma Linh đồng thanh hô vang.
Thiên Ma lại hỏi:
-"Các ngươi có muốn làm chủ vũ trụ không?"
-"Có" Tấc cả Ma Linh lại đồng thanh lần nữa.
-"Thế thì được, các ngươi phải nghe ta sai bảo thì tấc cả vũ trụ này sẽ là của các ngươi. Còn bằng không thì người đó quay về thì các ngươi chỉ có con đường chết. Đây là ta suy nghĩ cho các ngươi thôi. Ta là Thiên Ma cùng với Thiên Đạo cả hai chỉ là ý niệm của Hỗn Độn. Có thể sinh tồn cùng Hỗn Độn, còn các ngươi thì không. Đây là một cuộc cách mạng lớn nhất để lật đổ Thiên Đạo giành quyền thống trị vũ trụ."
Thiên Ma nói với vẻ mặt trầm ngâm suy tư bất tận về việc hắn có thể thay thế Thiên Đạo tạo thành chân lý hủy diệt để sinh tồn. Hắn thích bạo lực chiến tranh để vũ trụ sụp đổ hoang tàn chỉ còn mình hắn duy ngã độc tôn. Nếu không phải người đó cản trở thì hắn đã làm được điều đó rồi. Mỗi lần gần như thành công thì người đó hủy diệt vũ trụ, chỉ để lại những người trọn Chân, Thiện, Mỹ để kiến tạo lại vũ trụ. Hắn tuy không chết nhưng lại ngủ say trong vô thức cho đến khi chúng sanh sinh lòng tham lam, đố kỵ, giả dối.v.v… thì hắn mới được đánh thức. Hắn chỉ hận là không thể giết chết người đó mà thôi. Lần này tuy không giết chết được người đó tuy nhiên có thể giam cầm người đó trong tinh cầu nào đó không thể tu tiên, rồi từ từ người đó đánh mất chính mình mà thay đổi thì kẻ người đó đối phó chính là Thiên Đạo chứ không phải hắn. "Đúng là nhất tiễn song điêu" hắn cười thầm ra vẻ đắc ý.
-"Tấc cả chúng tôi nguyện linh hồn tiêu diệt nghe theo mệnh lệnh Thiên Ma"
Tấc cả chúng Ma Linh đồng quỳ xuống hô lớn tạo thành sát khí một vùng rộng lớn trong vũ trụ.
Tại lúc này tinh cầu trái đất 5 giờ sáng thì Thành Đạt cũng đã xong sau một đêm tu luyện đứng dậy vươn vai một cách sảng khoái. Nhưng lạ ở một chổ là bao nhiêu linh khí anh hấp thụ sau một đêm đều hoàn toàn bị Hỗn Độn Châu hấp thụ hết không còn gì. Anh bây giờ vẫn là luyện khí sơ kỳ. Trong lòng anh có 2 cảm giác vui buồn xen lẫn, vui vì Hỗn Độn Châu đã hoạt động, buồn vì anh tu luyện một đêm dài nhưng vẫn là luyện khí sơ kỳ, đã vậy còn không biết sử dụng Hỗn Độn Châu ra làm sao? "Thôi kệ chuyện gì đến thì nó sẽ đến" Thành Đạt thầm nghĩ rồi bước vào nhà chuẩn bị đi đến công ty làm việc.
-" Đạt à. " Sư cô Huệ Tâm gọi anh lại nói:
-" Hôm nay là ngày tết Trung Thu mà con thích nhất, con nhớ về sớm mẹ có món quà sinh nhật mừng con 25 tuổi"
-" Quà gì vậy mẹ, cho con xem trước được không ạ" Anh làm vẻ mặt nũng nịu hỏi.
-" Ý ẹ, Anh lớn rồi còn nhõng nhẽo với mẹ à" Thiên Hoa cười trêu anh.
-"Thôi đi ông tướng, sắp lấy vợ đến nơi rồi mà còn thế này thì sao lấy vợ hả con. Mà tối nay không có bạn gái dẫn về thì đừng hòng nhận quà của mẹ nghe chưa?" Sư cô Huệ Tâm cười nói.
-"Con biết rồi ạ." Anh cười và nói tiếp: "Hôm qua con được tiền công ty thưỡng dự án mới mẹ cầm lấy mà mua quà trung thu cho mấy em nha mẹ"
Anh nói xong thì lấy 100 triệu hôm qua lấy của bọn Trịnh Hâm đưa cho sư cô.
-"Con không để một ít lại sài hay sao mà đưa cho mẹ nhiều vây?" Sư cô Huệ Tâm bảo.
-"Dạ con còn một ít ạ. Thưa mẹ con với Hoa đi kẻo Hoa nó trễ học ạ."
Anh nhìn sư cô Huệ Tâm cười hì hì, nhưng sư cô Huệ Tâm biết anh không bao giờ giữ lại cho mình cả. Còn anh trong lòng cảm giác vừa vui, vừa hạnh phúc. Anh tuy là Ma Đế sống lâu cả vạn năm nhưng chưa từng có cảm giác một ngôi nhà hạnh phúc và vui vẻ. Chỉ có những cuộc chạy trốn rồi chém giết mà làm nên tên tuổi Ma Đế Chi Vương mà cả vũ trụ khiếp sợ, anh chưa từng được yêu thương như thế. Chỉ có Ma Đế đời trước nhận anh làm con nuôi truyền vị cho anh rồi ngủm củ tỏi (chết) Tuy được truyền vị nhưng anh đã chiến đấu vô số Ma Linh và giết vô số các tông môn gia tộc trong thời kỳ Ma Linh nổi loạn giết chết cha nuôi anh.
Thành Đạt nói xong liền nắm tay Thiên Hoa kéo lên xe mà tối qua Thu Nguyệt đưa xe cho anh về nhà. Một chiếc xe VNAfat mui trần màu đen huyền rất đẹp và sang trọng. Anh cũng không hiểu sao Thu Nguyệt là con gái lại đi xe màu nam tính thế. Nhưng anh đâu có biết là Thu Nguyệt chọn con xe này chính là làm quà tặng anh sinh nhật 25 tuổi. Thiên Hoa cũng thấy làm lạ vì sau một đêm mà anh lại có được con xe đắc tiền thế này.
-"Anh à, xe này ở đâu ra vậy?" Thiên Hoa lên xe ngạc nhiên hỏi.
-"Là của chị dâu em đưa cho anh đấy"
Thành Đạt đáp lại nhưng chỉ thấy Thiên Hoa mặt bí xị xuống vẻ buồn buồn. Anh thấy mắc cười vì con bé ngốc này có vẻ biết yêu rồi.
-"Con bé ngốc này" Anh quay sang ký đầu Thiên Hoa một cái.
-"Em lớn rồi mà anh ký đầu em hoài là em ngu luôn đó". Thiên Hoa bĩu môi với bộ mặt làm ra vẻ giận dỗi. Thành Đạt thấy thế cũng phì cười.
Hai anh em trò chuyện một lúc thì cũng đến trường Đại Học Kinh Tế Sài Gòn. Thiên Hoa bước xuống xe với bộ áo dài trắng dáng vẻ thướt tha như tiên nữ hạ phàm, vẻ đẹp chất phát, mộc mạc khiến cho mọi người xung quanh phải quay lại nhìn cô, cô bước đi với vẻ ngại ngùng, xấu hổ.
Thành Đạt cũng lái xe đến công ty. Bác bảo vệ già nhíu mày bảo với Thành Đạt:
-"Nay anh đổi đời rồi à."
-"Dạ không có ạ. Xe này con mượn chứ không phải xe của con ạ." Thành Đạt cười trả lời đáp lại.
-"Uhm! Thôi thế thì chạy vào trong kia đi. Vậy mà làm ông già này mừng cho anh" Bác bảo vệ nói rồi chỉ tay về phía bãi xe gửi ô tô.
Thành Đạt vào công ty thì cũng không thấy Trịnh Thiên Thu đâu. Anh cũng đang muốn xem nhà họ Trịnh muốn giở trò gì tiếp theo. Mà chủ tịch Lâm cũng như Thu Nguyệt cũng không thấy đến công ty. Anh thấy thế trong lòng không yên tâm nên gọi điện thoại cho Thu Nguyệt. Sau khi Thu Nguyệt trả lời là đang cùng cha ở nhà soạn thảo hồ sơ thì anh mới yên tâm. Anh cũng nói với cô là chiều nay anh sang đón cô đến dự tết trung thu ở cô nhi viện, dĩ nhiên là cô không từ chối rồi vì năm nào nhà cô không đến cô nhi viện nhà anh làm từ thiện cơ chứ.
Thành Đạt lúc này tuy là Ma Đế nhưng cũng vẫn phải chăm chỉ làm việc để có tiền mà mua thuốc để luyện chế đan dược cũng như thiên tài địa bảo để cung cấp cho việc tu luyện của anh. Trước mắt là như vậy còn về sau sẽ tìm cách khác tốt hơn.
Sau 16 giờ chiều Thành Đạt tan ca ra về nhưng anh lái xe thẳng đến nhà Thu Nguyệt. Thu Nguyệt đã đứng đợi anh ở cổng từ lúc nào rồi, xa xa đã thấy dáng cô trong bộ váy trắng ôm sát cái eo thon cong cong hình chữ S mềm mại làm tôn lên thêm vẻ đẹp của một tiểu thư "đài các trâm anh".
Thu Nguyệt lên xe khiến ai đi đường cũng phải nhìn lại xem anh chàng nào được diễm phúc chở người xinh đẹp đến thế.
Thành Đạt cùng Thu Nguyệt đến trường Đại Học Kinh Tế Sài Gòn để đón Thiên Hoa để cả ba người cùng về cô nhi viện. Thu Nguyệt xuống xe đón Thiên Hoa, đúng là khi hai người đẹp đứng gần nhau thì cả trường đều ồ lên tán thưởng vì nhan sắc của hai người họ. Thiên Hoa nhìn thấy Thành Đạt đi cùng với Thu Nguyệt thì cũng cười vui đến ôm lấy Thu Nguyệt. Cả hai khi lên xe cứ như đôi chim ríu rít ở phía ghế sau mà bỏ mặt Thành Đạt ở ghế trước một mình. "Đúng là con gái ở đâu cũng thế nhỉ, có chị em tốt là quên luôn người yêu" Thành Đạt vừa thầm nghĩ rồi phì cười mà lái xe về cô nhi viện cho kịp thời gian chuẩn bị cho buổi lễ.
Về đến cô nhi viện thì trời cũng nhá nhem tối rồi. Cả ba người về đến thì lao đầu vào phụ các sư cô gói quà cho kịp giờ cho buổi lễ. Thành Đạt bây giờ mới có dịp nhìn cảnh vật nơi đây rõ ràng nhất, vì từ trước đến giờ anh có chú ý đến cảnh vật xung quanh mình đâu, anh chỉ toàn tập trung vào tu luyện làm sao cho mau trở về mà thôi.
Anh nhìn một lượt xung quanh thì thấy toàn bộ các tượng phật xem có ai quen không? Mà cái ngoại hình của các tượng phật đều có tạo hình dữ tợn, nào là mặt mày nhăn nhó, nào là phô trương thêm tay, thêm chân. Thoáng nhìn qua anh cứ tưởng đây là Ma Giới Vực của anh chứ Linh Sơn Vực gì đâu. (Linh Sơn Vực là chỗ Đức Phật Thích Ca Mâu Ni tạo ra cho các linh hồn của các tinh cầu trong vũ trụ theo Chân, Thiện, Mỹ sao khi chết được các Thích Ca cảm thấy tạm ổn thì đưa về đó mà tiếp tục tu luyện cho đến khi đạt đến cái gọi là Chân Ngã của Hỗn Độn) Khi còn là Ma Đế thì lúc nào rảnh rỗi anh đều đến Linh Sơn tim Thích Ca cùng Lão Quân trò chuyện và đánh cờ, anh có thấy nhân vật nào trong Linh Sơn Vực mặt mày hung tợn đến thế này đâu. Anh cuối cùng cũng nhìn thấy một cái dáng quen thuộc được thờ tại gian giữa ngôi chùa là Đức Thích Ca Mâu Ni. Anh đi đến vỗ nhẹ vào tượng như hai người thân thiết mà nói:
-"Sau này mẹ Huệ Tâm của tôi ông không chiếu cố cho về Linh Sơn thì đừng có trách tôi đạp đổ cả Linh Sơn của ông nhé"
Anh nói xong thì quay đi ra ngoài cùng với mọi người. Anh không phải là không thể cho mẹ của mình khỏi bị luân hồi mà tiếp tục vấn đạo. Anh có thể đem mẹ mình đến Ma Giới Vực nhưng chỗ đó là chỗ tà ác nhất trong vũ trụ không thích hợp cho người chưa tu luyện như mẹ anh. Anh biết chỉ có nơi Linh Sơn đó là chỗ thích hợp cho mẹ của anh.
Lúc này thì bầu trời cũng đã tối hơn, các ánh đèn đều được mở ra. Ở ngay giữa sân có một chiếc đèn lồng to hình ngôi sao. Phía xa xa ngay gần phía chân tường của hàng rào là sân khấu. Phía dưới sân khấu là hàng bàn ghế dành cho các mạnh thường quân đến để quyên góp từ thiện như mọi năm. Trong đó có cả Chủ tịch Lâm cha của Thu Nguyệt. Phía dưới cùng là đám nhóc trong cô nhi viện tầm 200 em. Buổi lễ cũng bắt đầu vào lúc 19 giờ. Sau phần công bố khai mạc thì đến các vị mạnh thường quân tiến lên sân khấu để trao quà. Anh, Thu Nguyệt và Thiên Hoa cũng phát quà cho các em nhỏ. Các em đều gọi anh là anh hai, trong lòng anh cảm thấy ấm áp và vui lắm.
Đến 21 giờ thì buổi lễ cũng kết thúc. Các quan khách cũng đã về hết rồi. Thành Đạt cũng đưa Thu Nguyệt ra về. Trên đường về Thu Nguyệt bảo anh dừng xe vào một nơi bên đường khá vắng. Anh dừng xe lại thì cô ôm chầm lấy anh mà khóa lấy môi anh mà hôn. Anh cũng không chống cự mà cũng hôn đáp lại cô. 5 phút sau cô buông anh ra và lôi từ phía ghế sau ra một chiếc bánh kem to đùng rồi cô nắm tay anh kéo ra ngoài xe lên vỉa hè mà làm tiệc sinh nhật cho anh ngoài này. Cảnh vật xung quanh thật lãng mạn, xung quanh ít xe qua lại nên cũng khá yên tĩnh. Nhìn lên bầu trời thì đầy sao.
-"Hôm nay anh biết là ngày gì không?" Thu Nguyệt tròn xoe đôi mắt nhìn về Thành Đạt, đôi mắt tròn và long lanh tuyệt đẹp.
-"Hôm nay là sinh nhật của em" Anh đáp lại cô.
-"Cũng là sinh nhật của anh nữa" Cô cười nhìn anh.
Thế là cả hai cùng nhìn nhau cười rồi bày chiếc bánh kem xuống đất. Trên chiếc bánh kem có ghi rõ tên của anh và cô. Thu Nguyệt tuy là một đại tiểu thư nhưng tính tình cô khá là mộc mạc và chân thành, cũng vì đều này khiến Ma Đế như anh cũng động lòng, cho dù khi trước ở Ma Giới Vực không thiếu gì các đại mỹ nữ nhưng bọn họ tiếp xúc anh đều là muốn anh chia sẻ công pháp tu luyện mà thôi.
-"Bây giờ anh và em nhắm mắt lại cầu nguyện đi" Thu Nguyệt lên tiếng.
-"Uhm!" Anh đáp lại.
Cả hai nhắm mắt cầu nguyện xong cùng nhau thổi tắt 25 cây nến.
-"Anh cầu nguyện gì vậy?" Thu Nguyệt hỏi.
-"Không phải là được bên em đến vũ trụ hồng hoang hay sao?" Anh nhìn cô cười nói : "Thế còn em?"
Thu Nguyệt chỉ đoán ý của anh chọc cô là muốn ở bên cô thôi, chứ cô cũng không hiểu vũ trụ hồng hoang là gì. (Vũ trụ hồng hoang là nơi kết thúc và bắt đầu mới của vũ trụ)
-"Em muốn được bay lên cùng các vì sao trên trời kia kìa" cô ngước mắt nhìn lên bầu trời đầy sao"
Thành Đạt mỉm cười nói:
-"Anh hứa với em là sẽ cho em bay như những vì sao kia"
-"Xin lỗi vì đã làm vắng đoạn cuộc vui của hai người, chúng tôi muốn mời hai người đi cùng với chúng tôi về nhà họ Trịnh một chuyến"
Một người đàn ông trung niên cao to vạm vỡ đứng nhìn Thành Đạt và Thu Nguyệt. Sau lưng hắn tâm 20 người luyện khí sơ kỳ, hắn cùng chín người nữa đều là luyện khí trung kỳ.
Thành Đạt đỡ Thu Nguyệt đứng dậy rồi liếc mắt nhìn về bọn chúng.
-"Chết"